ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 150

“Thủ tục thông thường là có luật sư của ông đi cùng…”

“Nhưng tôi không phải thế,” tôi cắt ngang. Tôi biết được điều này tại

một trang web nói về quyền của nạn nhân - rằng tự tôi có thể yêu cầu. Nếu
Kellerton sẵn lòng gặp tôi, tôi được gặp. “Tôi chỉ muốn nói chuyện với
Kellerton. Ông có giờ thăm nom vào ngày mai, phải không?”

“Phải, chúng tôi có.”

“Vậy nếu Kellerton đồng ý, ngày mai tôi sẽ đến. Việc đó có vấn đề gì

không?”

“Không, thưa ông. Nếu hắn đồng ý, không có vấn đề gì.”

Tôi cảm ơn ông ta rồi gác máy. Tôi đang hành động. Cảm thấy dễ

chịu kinh khủng.

Quyển sổ ghi chép hàng ngày nằm trên cái bàn cạnh tôi. Tôi lại đang

tránh nó, bởi cũng có thể gây đau đớn như một bức ảnh hay tiếng nói được
thu âm, chữ viết tay thậm chí còn tồi tệ hơn, thậm chí còn riêng tư theo lối
trực tiếp hơn. Những chữ cái viết hoa nhô cao vút lên của Elizabeth, kiểu
viết cứng cáp hai chữ cái t và s bằng cách gạch chéo, quá nhiều nét chân
giữa các chữ cái, cái kiểu tất cả đều nghiêng về bên phải…

Tôi mất một giờ để xem nó. Elizabeth rất cặn kẽ. Nàng không viết tắt

nhiều quá. Điều khiến tôi ngạc nhiên là tôi hiểu rõ vợ tôi đến mức nào. Mọi
thứ đều rõ ràng và không hề có chút bất ngờ nào. Thật ra, chỉ có một cuộc
hẹn mà tôi không rõ lắm.

Ba tuần trước khi nàng chết, có một mục chỉ ghi: PF.

Và một số điện thoại không có mã vùng.

Luôn nghĩ nàng đặc biệt chi tiết ở tất cả mọi điểm, tôi thấy mục này

hơi đáng bận tâm. Tôi không có tí manh mối cái mã vùng kia có thể là gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.