ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 193

nghiêm mặt lại. Không ai muốn nghe tin tốt lành mà mới đầu buổi sáng đã
đến nhà xác.

Ông ta chậm rãi tiến lại phía tôi. “Tôi giúp gì được ông?” ông ta nói.

“Bác sĩ Harper?”

“Phải, tôi đây.”

“Tôi là bác sĩ David Beck.” Bác sĩ. Vậy chúng tôi là đồng nghiệp.

“Tôi xin ông một chút thời gian.”

Ông không phản ứng gì khi nghe tên tôi. Ông lấy ra một chìa khóa và

mở cửa. “Sao chúng ta không vào văn phòng của tôi nhỉ?”

“Cám ơn ông.”

Tôi theo ông đi dọc hành lang, Harper bật các công tắc đèn. Những

bóng đèn huỳnh quanh trên trần nhà miễn cưỡng sáng lên từng cái một. Sàn
nhà sột soạt lớp lót sàn. Nơi này trông giống một trung tâm y tế vô danh
hơn là nhà của cái chết, nhưng có lẽ đó mới là mục đích của nó. Tiếng bước
chân của chúng tôi dội lại, hòa lẫn với tiếng vo vo của bóng đèn như thể
đang theo nhịp. Harper nhặt một chồng thư lên và mau chóng phân loại
chúng trong lúc chúng tôi bước đi.

Phòng riêng của Harper cũng không có khung chắn bảo vệ. Phòng

được trang bị loại bàn kim loại bạn có thể thấy giáo viên dùng tại trường
tiểu học. Ghế gỗ được đánh véc-ni hơi quá tay, thiết kế đơn giản. Một vài
văn bằng treo trên một bức tường. Ông cũng học y ở Columbia, tôi nhìn
thấy, tuy nhiên tốt nghiệp trước tôi khoảng hai mươi năm. Không có ảnh
người thân trong gia đình, không cúp đánh golf, không bằng khen trong
khung kính, không gì riêng tư. Khách đến văn phòng này không phải để trò
chuyện thân mật. Thứ cuối cùng mà họ cần thấy là ảnh thằng cháu nội đang
mỉm cười của ai đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.