ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 194

Harper gập tay lại và đặt trên bàn. “Tôi có thể làm gì cho ông, bác sĩ

Beck?”

“Tám năm trước,” tôi bắt đầu, “vợ tôi được đưa đến đây. Cô ấy là nạn

nhân của một tên giết người hàng loạt tên là KillRoy.”

Tôi không giỏi mấy ở khoản đọc nét mặt. Giao tiếp bằng mắt chưa

bao giờ là sở trường của tôi. Với tôi, ngôn ngữ cơ thể có rất ít ý nghĩa.
Nhưng khi nhìn Harper, tôi không thể ngăn mình tự hỏi điều gì khiến một
nhân viên giám định pháp y lão luyện, một người luôn ngụ trong thế giới
của cái chết, tái nhợt đi như vậy.

“Tôi nhớ,” ông khẽ nói.

“Ông đã khám nghiệm tử thi?”

“Phải. Một phần.”

“Một phần?”

“Phải. Cảnh sát liên bang cũng có tham gia. Chúng tôi hợp tác trong

vụ đó, tuy nhiên FBI không có nhân viên điều tra những cái chết bất
thường, vì vậy chúng tôi tiến hành trước.”

“Gượm đã,” tôi nói. “Nói cho tôi ông nhìn thấy gì khi họ đưa thi thể

vào đây lần đầu tiên.”

Harper nhấp nhổm trên ghế. “Tôi có thể hỏi vì sao ông muốn biết điều

đó không?”

“Tôi là một người chồng đang đau đớn.”

“Chuyện đó đã qua tám năm rồi.”

“Tất thảy chúng ta đều đau đớn theo cách riêng của mình, bác sĩ ạ.”

“Phải, tôi biết chắc chắn là vậy, nhưng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.