ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 209

Tôi không có vấn đề gì với chẩn đoán đứa trẻ bị đánh đập. Dù sao

không phải là mới nhìn thấy lần đầu.

Nhưng có gì đó ở cái cách Tyrese nài xin khiến tôi băn khoăn dữ dội.

Không phải tôi nghĩ anh ta vô tội. Tôi không tránh khỏi việc đưa ra những
đánh giá nóng vội dựa trên vẻ bề ngoài - hay dùng một thuật ngữ phổ biến
nghe có vẻ chính xác hơn, phản xạ tự nhiên. Chúng ta đều làm vậy. Nếu bạn
sang đường để tránh một toán choai choai da đen, bạn đang phản xạ tự
nhiên; nếu bạn không sang đường vì bạn sợ mình sẽ trông giống như một kẻ
phân biệt chủng tộc, bạn đang phản xạ tự nhiên; nếu bạn thấy toán choai
choai đó và thấy chẳng làm sao cả, bạn đến từ một hành tinh nào đó mà tôi
chưa bao giờ đặt chân lên.

Điều khiến tôi phải suy nghĩ ở đây chính là cái gọi là đạo thiện ác

thuần túy. Tôi đã chứng kiến một trường hợp kinh hãi tương tự trong một
lần luân phiên đi làm việc bên ngoài gần đây ở vùng ngoại ô giàu có Short
Hills, New Jersey. Một ông bố và một bà mẹ da trắng, cả hai diện không
chê vào đâu được và lái một chiếc Range Rover nội thất trang bị hoàn hảo,
vội vã đưa đứa con gái sáu tháng tuổi vào phòng cấp cứu. Bé gái, đứa con
thứ ba của họ, hiện trạng như TJ.

Không một ai còng tay ông bố.

Vì vậy tôi tiến về phía Tyrese. Anh ta liếc nhìn tôi bằng ánh mắt của

những kẻ ở trong khu ổ chuột. Trên đường phố, nó sẽ khiến tôi bối rối; tại
đây, nó giống như một con sói lớn nguy hiểm đang thổi một ngôi nhà bằng
gạch. “Con trai anh sinh ở bệnh viện này?” tôi hỏi.

Tyrese không trả lời.

“Con trai anh sinh ở đây, phải hay không?”

Anh ta đủ bình tĩnh lại để nói “Phải.”

“Nó có được cắt bao quy đầu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.