ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 223

Tôi không thể tin được chuyện này. Tôi đang chạy trốn cảnh sát.

Cửa ra sập mạnh vào một con phố tối đen ngay phía sau phòng khám.

Phố này tôi không rành. Nghe có vẻ lạ nhưng khu này không thuộc về tôi.
Tôi đến, tôi làm việc, tôi đi về. Tôi giam mình trong một không gian không
cửa sổ, nhược người đi vì thiếu ánh nắng như con cú khắc khổ nào đó. Một
khu nhà song song với chỗ tôi làm việc và tôi hoàn toàn xa lạ trong địa
phận này.

Tôi rẽ phải không vì lý do cụ thể nào. Phía sau, tôi nghe tiếng cửa bị

đẩy ra.

“Đứng lại! Cảnh sát đây!”

Họ thực sự hét lên thế. Tôi không đứng lại. Họ có bắn không nhỉ? Tôi

ngờ là không. Họ chẳng dám đâu, nếu xét tới tất cả những hậu quả khi bắn
một người không có vũ khí đang chạy trốn. Không phải là họ không thể làm
vậy - ở đâu khác chứ trong khu này thì không - nhưng không chắc lắm đâu.

Không có nhiều người ở trong khu phố này lắm, nhưng những người

ở đó chỉ hơi để ý tới tôi theo kiểu một tên đang chạy ngang qua, quan tâm
hời hợt. Tôi tiếp tục chạy. Thế giới xung quanh băng qua trong một lớp mờ
mờ. Tôi chạy hết tốc lực qua một gã trông nguy hiểm với một con chó trông
nguy hiểm. Người già ngồi ở góc phố và than van về tháng ngày. Phụ nữ
xách quá nhiều túi. Trẻ con lẽ ra phải đến trường thì lại vạ vật dựa vào bất
cứ cái gì có thể dựa, đứa sau trông tệ hơn đứa trước.

Tôi, tôi đang chạy trốn cảnh sát.

Trí óc tôi gặp khó khăn khi tiêu hóa những chuyện này. Chân tôi tê

dại, nhưng hình ảnh Elizabeth nhìn vào cái camera kia vẫn cứ đẩy tôi về
phía trước, kích thích tôi dữ dội hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.