ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 224

Tôi đang thở quá gấp.

Bạn đã nghe đến chất adrenaline, cái cách nó kích thích bạn và cho

bạn sức mạnh phi thường, nhưng có một mặt trái khác. Nó kích thích quá
mức, vượt quá tầm kiểm soát. Nó làm các giác quan của bạn tăng lên đến
mức mất khả năng điều khiển một bộ phận nào đó. Bạn phải đè nén nội lực
xuống, nếu không nó sẽ nuốt trọn bạn.

Tôi chạy vào một ngõ nhỏ - họ luôn làm thế trên TV - nhưng nó là

một cái ngõ cụt bị chặn bởi một đống thùng đựng rác Dumpster hôi thối
nhất trên cái hành tinh này. Mùi hôi thối khiến tôi lồng lên như một con
ngựa. Vào thời, có lẽ thời gian LaGuardia làm thị trưởng, những thứ
Dumpster này có khi màu xanh lá cây. Ngày nay, tất cả những gì còn lại là
gỉ sắt. Ở nhiều chỗ, gỉ sắt ăn mòn kim loại, tạo cơ hội thuận tiện cho lũ
chuột tràn vào như nước cống chảy trên một đường ống.

Tôi tìm lối ra, một cánh cửa hay một thứ gì đó, nhưng không có gì.

Hoàn toàn không có cửa sau. Tôi nghĩ đến chuyện đập vỡ một cái cửa sổ để
lấy lối đi, nhưng tất cả những cửa thấp đều bị đóng chấn song.

Lối thoát duy nhất chính là lối tôi vừa vào - chỗ mà tay cảnh sát kiểu

gì cũng sẽ nhìn thấy tôi.

Tôi bị mắc kẹt.

Tôi nhìn trái, phải và rồi, đủ kỳ quặc, tôi nhìn lên.

Lối thoát hiểm khi có hỏa hoạn.

Có vài cái thang trên đầu tôi. Tiếp tục khai thác nguồn adrenaline

trong người, tôi nhảy lên bằng tất cả sức lực, vươn hai tay thật cao, và ngã
đập mông xuống đất. Tôi làm lại lần nữa. Thậm chí không đến gần nổi. Cái
thang ở cao quá.

Giờ sao đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.