ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 222

“Cậu đang đùa, phải không? Nghe này, họ có thể đã ở đó rồi đấy,

đang theo dõi cậu.”

Tôi thò đầu ra khỏi cửa và nhìn xuống hành lang. Tôi chỉ có thể nhìn

thấy một phần cái bàn lễ tân từ góc này, góc gần bên phải, nhưng thế là đủ.

Có hai cảnh sát, có thể nhiều hơn.

“Ôi Chúa ơi,” tôi nói, rút lại vào phòng.

“Beck?”

“Tôi không thể vào tù,” tôi nói lại một lần nữa. “Không phải hôm

nay.”

“Đừng có làm tôi điên lên bây giờ, Beck, được chứ? Hãy chỉ ở yên

đó. Đừng đi đâu, đừng nói chuyện, đừng làm bất cứ thứ gì. Ngồi tại văn
phòng cậu và đợi. Tôi đang trên đường đến rồi.”

Bà ta gác máy.

Rebecca chết rồi. Họ nghĩ tôi giết cô. Dĩ nhiên là thật lố bịch, nhưng

phải có một mối liên quan. Tôi đến gặp cô ngày hôm qua lần đầu tiên sau
tám năm. Ngay đêm đó cô chết.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây thế này?

Tôi mở cửa và thò đầu ra. Cảnh sát đang không nhìn về phía tôi. Tôi

lẻn ra và bắt đầu đi dọc hành lang. Có một lối ra khẩn cấp ở phía sau. Tôi
có thể lẻn ra bằng lối đó. Tôi có thể đi đến Washington Square Park.

Chuyện này là thực ư? Tôi đang chạy trốn cảnh sát ư?

Tôi không biết. Nhưng khi đến cửa, tôi mạo hiểm nhìn lại phía sau.

Một cảnh sát phát hiện được tôi. Anh ta chỉ tay rồi vội đi về phía tôi.

Tôi đẩy cửa mở và vắt chân lên cổ chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.