ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 226

Một con chuột bò qua chân tôi.

Tôi suýt hét lên, nhưng thứ gì đó trong tiềm thức giữ giọng tôi lại

trong cuống họng. Chúa ơi, thế này không thực chút nào. Tôi nín thở. Chỉ
được mỗi một lúc. Tôi cố thở bằng miệng, nhưng tôi bắt đầu ọe ra. Tôi gí áo
sơ mi lên mũi và miệng. Thế khá hơn, nhưng không nhiều lắm.

Hết tiếng bộ đàm. Rồi hết những bước chân. Tôi lừa được họ rồi ư?

Nếu được thế, sẽ không lâu lắm. Thêm nhiều tiếng còi báo động của cảnh
sát, hòa âm với những tiếng khác, một điệu rhapsody buồn bã thực thụ.
Cảnh sát sẽ có thêm lực lượng hỗ trợ bây giờ. Sẽ có người nhanh chóng
quay lại thôi. Họ sẽ kiểm tra con ngõ. Rồi sao?

Tôi bám chặt vào vành cái thùng Dumpster kéo mình ra ngoài. Gỉ sắt

cắt vào lòng bàn tay. Tôi vội đưa tay lên miệng. Chảy máu. Tay bác sĩ nhi
khoa trong tôi ngay lập tức cảnh báo nguy cơ bị uốn ván; phần còn lại trong
tôi nhận thấy bị uốn ván là mối bận tâm thấp nhất trong những lo lắng của
tôi.

Tôi lắng nghe.

Không có tiếng bước chân. Không có tiếng rè rè của bộ đàm. Còi báo

động rền rĩ, nhưng tôi đã mong đợi gì cơ chứ? Thêm lực lượng hỗ trợ. Một
tên giết người đang chạy rông trong thành phố đầy công lý của chúng ta.
Những người tốt sẽ lũ lượt kéo ra ngoài. Họ sẽ niêm phong khu vực và rà
soát từng ngóc ngách một.

Tôi đã chạy được bao xa?

Tôi không biết được. Nhưng tôi biết một điều. Tôi phải tiếp tục di

chuyển. Tôi phải tạo ra khoảng cách giữa phòng khám và con người tôi.

Việc đó có nghĩa là ra khỏi con ngõ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.