ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 232

Tôi đã vượt quá giới hạn khi chạy trốn, khi tấn công viên cảnh sát trẻ

tuổi kia… Bây giờ không còn đường quay lại. Vì vậy tôi chạy. Tôi chạy hết
tốc lực.

“Cảnh sát nằm xuống!”

Ai đó thực sự hét lên như thế. Nhiều tiếng hét sau đó. Nhiều tiếng rè

rè của bộ đàm nữa. Nhiều tiếng còi báo động nữa. Tất cả họ đều đang đổ về
phía tôi. Tim tôi nảy bật lên cổ họng. Tôi vẫn cuồng chân chạy. Chúng bắt
đầu không tuân lệnh và nặng nề, như thể những múi cơ và dây chằng đang
đông thành đá. Tôi mệt rã rời. Mũi tôi chảy nước. Nước nhầy đó trộn lẫn
với bất cứ thứ bụi nào mà tôi gom góp đầy ở môi trên và trườn hết vào
miệng tôi.

Tôi chạy ngoặt từ khu nhà này sang khu nhà khác như thể làm thế sẽ

lừa được đám cảnh sát. Tôi không quay ngang quay ngửa nhìn xem họ có
đang đuổi theo không. Tôi biết họ đang đuổi theo. Tiếng còi báo động và
tiếng bộ đàm bảo cho tôi biết vậy.

Tôi không có cơ hội thoát nào cả.

Tôi lao qua những khu dân cư tôi thậm chí không bao giờ lái xe tới.

Tôi nhảy qua một hàng rào và chạy hết tốc lực qua đám cỏ cao của cái có lẽ
từng là một sân chơi. Người ta nói về việc giá đất ở Manhattan leo thang.
Nhưng ở đây, không xa Harlem River Driver là mấy, có những khu đất
trống chất ngất mảnh thủy tinh vỡ và những tàn tích gỉ nát của cái có lẽ
từng là những bộ xích đu và khung sắt đu quay cho trẻ em chơi, và có lẽ cả
xe ôtô.

Phía trước một dãy nhà cao tầng rẻ tiền, một toán choai choai da đen,

đi khệnh khạng sóng hàng ngang với nhau như bọn găngxtơ, nhìn tôi như
chỗ thức ăn thừa ngon lành. Bọn chúng toan làm gì đó - tôi không biết làm
gì - thì nhận thấy cảnh sát đang đuổi bắt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.