ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 234

Mồ hôi làm áo sơ mi dính chặt vào da. Như có sóng vỗ ù ù xuyên từ

tai này sang tai kia. Tôi luôn ghét chạy. Những tay sùng bái chạy bộ mô tả
họ bị nghiện trạng thái phấn khích mê ly khi chạy như thế nào, họ đến cõi
niết bàn được coi là trạng thái thăng hoa của người chạy như thế nào. Phải
rồi. Tôi vẫn luôn tin chắc rằng - cũng giống hệt như đỉnh cao của tự sướng -
cực khoái là do thiếu oxy lên não hơn là bất kỳ hình thức sung sướng bạo
khổ dâm nào.

Tin tôi đi, thế này không sướng chút nào đâu.

Mệt. Quá mệt. Tôi không thể cứ chạy mãi được. Tôi liếc ra sau.

Không có cảnh sát. Đường phố vắng tanh. Tôi thử đẩy một cái cửa. Không
vào được. Tôi thử cái khác. Tiếng bộ đàm lại réo lên. Tôi chạy. Ở cuối khu
nhà, tôi nhìn thấy một cánh cửa hầm chứa mở ra đường hơi khép hờ. Cũng
gỉ. Mọi thứ ở chỗ này đều gỉ.

Tôi cúi xuống và kéo thanh cầm bằng kim loại. Cánh cửa gãy rắc một

phát không sung sướng lắm. Tôi hé nhìn vào phía trong tối đen.

Một cảnh sát hét, “Chặn nó lại phía bên kia!”

Tôi không buồn ngoái lại. Tôi vội bước xuống cái lỗ. Tôi đặt chân lên

được bậc thang đầu tiên. Run run. Tôi đưa chân ra tìm bậc thứ hai. Nhưng
không có bậc nào.

Tôi giơ chân lơ lửng trong một giây, như Wile E. Coyote sau khi chạy

xuống một đỉnh núi, rồi tôi bất lực nhảy xuống cái hố đen ngòm.

Cú rơi chắc hẳn không quá ba mét, nhưng có vẻ như tôi mất rất nhiều

thời gian để chạm được đất. Tôi vung hai cánh tay. Không ích gì. Cơ thể tôi
đập xuống nền xi măng, cú va chạm làm răng tôi kêu lách cách.

Giờ tôi đang nằm ngửa, nhìn lên. Cánh cửa đóng sầm lại phía trên.

Một việc tốt, tôi nghĩ, nhưng bóng tối giờ đây gần như bao trùm tất thảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.