ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 235

Tôi sờ vội khắp người, tay bác sĩ tiến hành khám bên trong cơ thể. Chỗ nào
cũng đau.

Tôi lại nghe tiếng cảnh sát. Tiếng còi báo động không bớt đi, hoặc có

thể bây giờ âm thanh chỉ đang rung rung trong tai tôi. Rất nhiều giọng nói.
Rất nhiều tiếng rè rè.

Họ đang bám sát tôi.

Tôi lật người sang bên. Tay phải tôi tì xuống, làm những chỗ rách trên

lòng bàn tay đau nhói, và cơ thể tôi bắt đầu đứng lên. Tôi để cho cái đầu
kéo toàn thân lên; nó gào thét phản đối khi tôi đứng trên đôi chân mình. Tôi
suýt nữa ngã xuống một lần nữa.

Giờ sao đây?

Tôi chỉ nên trốn ở đây? Không, thế không được. Rồi cuối cùng họ sẽ

bắt đầu tìm từng nhà một. Tôi sẽ bị bắt. Hay thậm chí nếu họ không làm
thế, tôi sẽ không chạy được với cái ý định lẩn trốn trong một tầng hầm tối
đen. Tôi chạy để tôi có thể giữ cuộc hẹn của mình với Elizabeth ở
Washington Square.

Phải di chuyển.

Nhưng đi đâu?

Mắt tôi bắt đầu quen dần với bóng tối, dù sao cũng đủ để nhìn thấy

những hình thù hắt bóng. Hộp chất thành đống bừa bãi. Có hàng đống giẻ
rách, một vài cái ghế quầy bar, một cái gương vỡ. Tôi nhìn thấy hình ảnh
phản chiếu của mình trong gương và suýt nhảy bật lại phía sau. Trên trán tôi
có một vết rách dài, sâu. Quần tôi rách toạc ở cả hai đầu gối. Áo sơ mi tả tơi
như trong Incredible Hulk. Người tôi bẩn thỉu đầy bồ hóng đủ để làm việc
như một thợ quét ống khói.

Đi đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.