ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 237

Tôi nghe một tiếng rắc. Tôi liếc ra sau và thấy một thứ rọi thẳng vào

đầu tôi.

Ánh nắng.

Ai đó đã mở đúng cái cửa bảo vệ chống mưa gió mà từ đó tôi chui

vào.

“Ai dưới đó thế?”

Một giọng cảnh sát. Đèn pin bắt đầu rọi khắp sàn. Nó rọi đến người

đàn ông có râu.

“Himmler thích cá ngừ nướng!”

“Ông hét đó à, ông già?”

“Mày nghe tao nói không?”

Tôi dùng vai ủi cửa, vận toàn bộ sức để đẩy. Khung cửa bắt đầu rạn.

Hình ảnh Elizabeth hiện ra - cái tôi nhìn thấy trên máy tính - tay nàng giơ
lên, mắt chớp chớp ra hiệu. Tôi đẩy mạnh hơn.

Cánh cửa rơi ra.

Tôi ngã xuống một sàn đất, cách cửa trước tòa nhà không xa mấy.

Giờ sao?

Những cảnh sát khác đang ở gần - tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng liên

lạc bằng bộ đàm - và một trong số họ vẫn đang dò hỏi ông lão viết tiểu sử
của Himmler. Tôi không có nhiều thời gian. Tôi cần giúp đỡ.

Nhưng từ đâu?

Tôi không thể gọi Shauna. Cảnh sát đang vây quanh cô. Linda cũng

thế. Hester sẽ khăng khăng đòi tôi nộp mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.