ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 233

Chúng bắt đầu cổ vũ tôi.

“Chạy đi, anh chàng da trắng!”

Tôi đại khái gật đầu khi lao qua chúng, một vận động viên marathon

biết ơn nhờ một chút khích lệ từ đám đông. Một đứa trong bọn hét lên,
“Diallo!” Tôi tiếp tục chạy, nhưng tôi biết, dĩ nhiên rồi, Amadou Diallo là
ai. Ai ở New York chả biết. Anh ta đã bị cảnh sát bắn bốn mươi mốt phát -
và anh ta không mang vũ khí. Trong một thoáng, tôi nghĩ nó tựa như là lời
cảnh báo cảnh sát có thể nổ súng vào tôi.

Nhưng chẳng phải thế chút nào.

Luật sư bên bị trong phiên tòa của Amadou Diallo cả quyết khi Diallo

đưa tay lấy ví của anh ta, cảnh sát nghĩ đó là một khẩu súng. Kể từ đó, mọi
người phản kháng bằng cách đút vội tay vào túi mình, rút ví ra, và hét
“Diallo!” Cảnh sát đường phố báo cáo lại, mỗi lần tay một ai đó đút vào túi
như thế, họ vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Bây giờ chuyện đó xảy ra. Những đồng minh mới của tôi - đồng minh

được xây dựng trên thực tế, họ chắc hẳn nghĩ tôi là kẻ giết người - rút ví của
họ ra. Hai cảnh sát bám đuôi tôi do dự. Như thế đủ để tôi vụt nhanh về phía
trước.

Nhưng vậy thì sao?

Cổ họng tôi bỏng rát. Tôi đang hít vào quá nhiều không khí. Giày tôi

như đôi bốt bằng chì. Tôi dần lờ đờ. Ngón chân tôi kéo lê, làm tôi vấp ngã.
Tôi mất thằng bằng, trượt trên vỉa hè, đập tay, mặt và đầu gối xuống mặt
đường.

Tôi cố đứng dậy, nhưng chân tôi run bần bật.

Họ đang bám sát tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.