ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 286

Cô lễ tân đội mái tóc giả gớm guốc nhìn chúng tôi như thể chúng tôi

vừa chòi lên từ phía sau một con chó.

Tôi yêu cầu gặp Peter Flannery.

“Luật sư đang có khách hàng.” Cô ta không nhai kẹo cao su, nhưng

gần như thế.

Tyrese bèn đến lo liệu. Như một pháp thuật gia với đôi tay khéo léo

hết cỡ, anh ném ra một tập tiền mặt dày hơn cổ tay tôi. “Bảo với ông ta
chúng tôi trả tiền thuê trước.” Rồi, cười toét, anh nói thêm, “Một cho cô
nữa, nếu ngay bây giờ chúng tôi được vào gặp ông ta.”

Hai phút sau, chúng tôi được dẫn vào phòng riêng của Ngài Flannery.

Căn phòng có mùi khói xì gà và Lemon Pledge. Đồ gỗ đóng thành bộ, loại
bạn có thể tìm thấy ở Kmart hay Bradlees, sơn đen, giả gỗ sồi gỗ gụ đắt tiền
vì thế tạo cảm giác chẳng khác gì một mớ tóc giả Las Vegas. Không có
bằng tốt nghiệp nào trên tường, chỉ có thứ đồ dỏm ngớ ngẩn mà con người
kê vào kia để gây ấn tượng với những kẻ dễ bị gây ấn tượng. Một bảng kỷ
niệm tư cách hội viên của Flannery trong “Hiệp hội Thưởng rượu Thế
giới”. Một bảng ghi chú hoa mỹ ông đã từng tham dự “Hội thảo về luật tại
Long Island” năm 1996. Thành tựu lớn. Có những bức ảnh cũ mèm chụp
Flannery khi còn trẻ cùng với cái mà tôi đoán hoặc là sao hoặc là chính trị
gia địa phương, nhưng tôi không nhận ra ai cả. Một bức ảnh đấu golf của
hai cặp chơi đặt trong khung-giống-gỗ chễm chệ oai nghiêm như một giải
thưởng sau bàn làm việc.

“Rất hân hạnh,” Flannery nói với một cái vẫy tay vồn vã. “Xin mời

ngồi, thưa các quý ông.”

Tôi ngồi xuống. Tyrese vẫn đứng, khoanh tay lại, và dựa vào bức

tường phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.