ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 287

“Vậy,” Flannery nói, kéo dài từ đó ra như đang nhai một miếng thuốc

lá, “tôi có thể làm gì cho ông?”

Peter Flannery có vẻ bề ngoài của vận-động-viên-đã-thành-hạt-giống.

Mái tóc từng một thời vàng óng của ông ta giờ đã mỏng và bỏ đi gần hết.
Các nét trên khuôn mặt đã thay đổi. Ông ta mặc một bộ comlê gồm cả gilê
bằng tơ nhân tạo - tôi đã không nhìn thấy một cái như thế từ lâu lắm rồi - và
bộ quần áo thậm chí có một cái đồng hồ để túi được gắn vào sợi dây bằng
vàng giả.

“Tôi cần hỏi ông về một vụ án cũ,” tôi nói.

Mắt ông ta vẫn mang màu xanh biếc của tuổi trẻ, và ông ta hướng

chúng về phía tôi. Trên bàn, tôi nhìn thấy một tấm ảnh chụp Flannery và
một phụ nữ béo ú cùng một đứa bé gái chừng khoảng mười bốn tuổi dứt
khoát đang ở trong giai đoạn vật vã chuyển giao từ trẻ con thành người lớn.
Họ đều mỉm cười, nhưng tôi thấy cả một cái cau mày ở đó nữa, như thể họ
đang kết nối chuẩn bị chống lại một tai họa.

“Một vụ cũ?” ông ta nhắc lại.

“Vợ tôi đến gặp ông cách đây tám năm. Tôi cần biết gặp vì chuyện

gì.”

Mắt Flannery liếc sang Tyrese. Tyrese vẫn đứng khoanh tay và cho

ông ta thấy không gì khác hơn một cặp kính râm. “Tôi không hiểu. Đây có
phải là một vụ ly dị không?”

“Không,” tôi nói.

“Vậy...?” Ông ta giơ hai tay lên và ném cho tôi cái nhún vai tôi-rất-

muốn-giúp. “Bảo mật thông tin giữa luật sư-khách hàng. Tôi không biết làm
thế nào tôi giúp ông được.”

“Tôi không nghĩ cô ấy là một khách hàng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.