ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 292

“Phải. Họ bắt Helio Gonzalez, khi đó hai mươi hai tuổi. Một khách cư

trú tại Barker House ở Harlem. Có một bảng kết án trọng tội đọc như tiểu
sử sự nghiệp của một nhân vật trong Hội Danh nhân. Cướp có vũ khí, cố ý
gây hỏa hoạn, hành hung, ánh dương chói lóa thực sự, Ngài Gonzalez của
chúng ta.”

Miệng tôi khô ran. “Chẳng phải những lời buộc tội cuối cùng cũng bị

bác bỏ là gì?” tôi hỏi.

“Phải. Thực ra họ không có nhiều chứng cớ lắm. Dấu vân tay của nó

được tìm thấy tại hiện trường, nhưng cũng đầy dấu vân tay của những kẻ
khác. Có vài cọng tóc của Scope và thậm chí cả một vết máu đúng là của
Scope được tìm thấy chỗ Gonzalez sống. Nhưng Scope trước đó có đến khu
nhà này. Chúng ta có thể dễ dàng chứng minh sự hiện diện của mấy cái thứ
kia ở đó. Tuy nhiên, họ cũng có đủ bằng chứng để bắt giữ, và cảnh sát chắc
chắn có thứ gì đó sẽ được phát hiện ra nữa.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?” tôi hỏi.

Flannery vẫn không nhìn tôi. Tôi không thích điều đó. Flannery là

loại người sống vì thế giới những đôi giày bóng loáng Willy Loman và giao
tiếp bằng mắt. Tôi hiểu kiểu người đó. Tôi không muốn dính dáng gì tới họ,
nhưng tôi hiểu họ.

“Cảnh sát biết được chính xác giờ chết,” ông ta nói tiếp. “Bác sĩ pháp

y đưa ra một tờ tổng kết kết quả khám nghiệm hoàn hảo, tìm được nhiệt độ
của gan. Scope bị giết lúc 11 giờ. Có thể đẩy đi sớm hoặc muộn hơn nửa
giờ, nhưng là khoảng đó.”

“Tôi không hiểu,” tôi nói. “Chuyện này thì có liên quan gì đến vợ

tôi?”

Ông ta lại chắp những đầu ngón tay. “Tôi biết vợ ông cũng làm việc

với người nghèo,” ông ta nói. “Trên thực tế còn là cùng văn phòng với nạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.