ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 290

Flannery không trả lời ngay lập tức. Tyrese một lần nữa tách mình

khỏi tường. Anh tiến lại gần bàn. Flannery nhìn dõi theo anh và làm tôi
ngạc nhiên bằng một tiếng thở dài mệt mỏi. “Làm ơn cho tôi một việc,” ông
ta nói với Tyrese. “Đừng làm điệu bộ, okay? Tôi đã đại diện cho những đứa
thần kinh khiến anh trông giống như Mary Poppins.”

Tyrese trông như thể sẽ phản ứng lại, nhưng không ích gì. Tôi gọi

anh. Anh nhìn tôi. Tôi lắc đầu. Tyrese lùi lại. Flannery đang kéo kéo môi
dưới của ông ta. Tôi để ông ta làm thế. Tôi có thể đợi.

“Ông không muốn biết đâu,” ông ta nói với tôi sau một lúc.

“Có, tôi muốn.”

“Nó không thể đưa vợ ông quay lại.”

“Biết đâu nó có thể,” tôi nói.

Câu đó khiến ông ta chú ý. Ông ta cau mày nhìn tôi, nhưng rồi lại

giãn ra.

“Làm ơn,” tôi nói.

Ông ta xoay ghế sang một bên rồi nghiêng lại, đăm đăm nhìn vào

những cái rèm cửa sổ đã ngả sang màu vàng và xấu xí đi vào thời điểm nào
đó trong suốt vụ Watergate. Ông ta chắp tay lại và để lên bụng. Tôi nhìn tay
ông ta lên cao rồi xuống thấp khi ông ta thở.

“Khi đó tôi là một luật sư biện hộ cho công chúng,” ông ta bắt đầu.

“Ông biết đó là gì chứ?”

“Ông bênh vực người nghèo,” tôi nói.

“Kiểu thế. Quyền Miranda - chúng đề cập đến quyền được xin ý kiến

luật sư nếu anh có đủ tiền mà trả. Tôi là gã anh sẽ có được khi anh không có
đủ tiền.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.