ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 328

khi mở miệng, gã chỉ nói, “Phải.”

Griffin nhắm mắt lại. “Anh có nhớ ngày đứa con đầu tiên của anh

chào đời không?”

“Có.”

“Anh có chứng kiến khi nó được sinh ra không?”

“Tôi có.”

“Vào thời chúng tôi, chúng tôi không làm thế,” Griffin nói. “Chúng

tôi, những người cha đi đi lại lại trong phòng đợi cầm trên tay những tạp chí
cũ. Tôi nhớ cô y tá đã đi ra tìm tôi. Cô đưa tôi đi dọc hành lang và tôi vẫn
còn nhớ khi rẽ qua góc và nhìn thấy Allison đang bế Brandon. Cảm giác đó
là cảm giác lạ lùng nhất, Larry ạ. Thứ gì đó trào lên trong tôi khiến tôi nghĩ
mình có thể nổ tung mất. Cảm giác đó quá mãnh liệt, quá choáng ngợp.
Anh không thể nắm bắt hay hiểu nổi. Tôi nghĩ mọi người cha đều nghiệm
qua thứ gì đó tương tự.”

Ông dừng lại. Larry nhìn lên. Những giọt nước mắt giàn giụa trên hai

gò má người đàn ông già nua này, lấp lánh dưới ánh sáng mờ mờ. Larry im
lặng.

“Có lẽ cảm giác rõ ràng nhất ngày hôm đó là vui sướng và sợ hãi - sợ

hãi trong cái nghĩa rằng từ nay bạn phải chịu trách nhiệm đối với con người
nhỏ bé này. Nhưng cũng có thứ gì đó khác nữa. Tôi không thể thấu hiểu nó
một cách chính xác. Không thể vào lúc đó. Không thể cho đến ngày đầu
tiên Brandon đến trường.”

Có thứ gì đó vướng trong cổ họng ông già. Ông húng hắng ho và bây

giờ Larry có thể nhìn thấy nước mắt tiếp tục ứa ra. Tiếng đàn piano giờ đây
khẽ khàng hơn. Những con dế im bặt như thể chúng cũng đang dỏng tai
lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.