ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 343

“Nghĩ đến việc nới rộng thời gian chết ra một chút chứ gì?” Hester

hỏi. “Thoải mái đi, nhưng biết gì không? Có một khu xây dựng cầu vào
đêm đó. Cậu ấy được bảo vệ.”

Fein thực sự đang run bần bật. Ông ta lẩm bẩm gì đó trong cổ họng

nghe có vẻ vần vần với từ “phù thủy.”

“Nào, nào, Lance.” Hester Crimstein chẹp chẹp. “Ông nên cám ơn

tôi.”

“Cái gì?”

“Hãy nghĩ đến việc tôi đã rào chắn cho ông như thế nào. Vậy mà ông

ở đó, với tất cả cái đám máy quay, và việc đưa tin của báo chí rất chi là thú
vị, sẵn sàng tuyên bố lệnh bắt tên giết người nguy hiểm này. Ông lôi kéo
những quan hệ quyền lực tốt nhất, phát biểu rất long trọng về việc giữ an
toàn cho đường phố, về nỗ lực của đội để bắt được con thú này, mặc dù
thực ra ông chính là người được mọi công trạng. Những cái bóng đèn nhấp
nháy đó bắt đầu tắt ngúm. Ông mỉm cười và gọi mấy tay phóng viên bằng
tên của họ, trong cùng lúc đó ngồi hình dung cái bàn bằng gỗ sồi to bự của
ông tại tòa nhà thống đốc, và rồi bùm phát, tôi ra tay. Tôi cho bọn báo chí
bằng chứng ngoại phạm kín như bưng này. Hãy thử tưởng tượng đi, Lance.
Trời, ôi trời ơi, ông có nợ tôi hay không, hả?”

Fein nhìn giận dữ. “Hắn ta vẫn tấn công một nhân viên cảnh sát.”

“Không, Lance ạ, cậu ấy không tấn công. Hãy nghĩ cho kỹ, bạn của

tôi. Sự thật là: Ông, Phó công tố quận Lance Fein, đã đi đến một kết luận
sai lầm. Ông truy đuổi một người vô tội bằng lực lượng vũ bão của mình -
và không chỉ là một người vô tội, mà còn là một bác sĩ lựa chọn công việc
với mức lương thấp phục vụ người nghèo thay vì trong bộ phận tư nhân
nhiều lợi lộc.” Bà ngồi lại, mỉm cười. “Ồ, thế này tốt thật, để tôi xem nào.
Vậy trong lúc sử dụng hàng chục cảnh sát của thành phố mà chỉ có Chúa-
mới-biết-tiêu-tốn-bao-nhiêu, cùng với hàng bao khẩu súng được lôi ra và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.