ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 347

38

Tôi tỉnh dậy và khi nâng đầu lên thì suýt chút nữa hét lên. Cơ bắp

của tôi đã đi quá cả mức cứng đờ và đau đớn; phần nào trên người cũng đau
đến nỗi tôi không biết mình đau. Tôi cố đung đưa chân ra khỏi giường.
Đung đưa là một ý tưởng tồi. Một ý tưởng cực tồi. Nhẹ nhàng. Đó là điều
mong muốn sáng nay.

Chân tôi đau nhiều nhất, khiến tôi nhớ mặc cho việc chạy gần như

ngang ngửa marathon ngày hôm qua, tôi đang dở sống dở chết một cách
thảm thương rồi. Tôi cố lật người lại. Những phần mềm bị gã châu Á kia
đánh vào đau nhức như vết thương đã khâu lại bị xé toạc ra. Cơ thể tôi khao
khát một ít thuốc giảm đau Percodans, nhưng tôi biết họ sẽ đặt tôi trên Phố
Queer, mà đó không phải là nơi vào phút giây này tôi muốn có mặt.

Tôi xem đồng hồ. Sáu giờ sáng. Đã đến lúc tôi phải gọi lại cho Hester.

Bà ta nhấc máy ở ngay hồi chuông đầu tiên. “Thành công rồi,” bà nói. “Cậu
đã được tự do.”

Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

“Cậu định sẽ làm gì?” bà hỏi.

Một câu hỏi chết tiệt. “Tôi không rõ.”

“Đợi một giây.” Tôi nghe giọng nói khác ở ngoài. “Shauna muốn nói

chuyện với cậu.”

Có tiếng động kiểu sờ soạng khi điện thoại được chuyển, rồi Shauna

nói, “Bọn mình cần nói chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.