ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 351

39

Brutus nhập bọn cùng chúng tôi trên vỉa hè. Tôi nói, “Chào buổi

sáng.” Anh ta không đáp gì. Tôi vẫn chưa nghe thấy anh chàng này nói
chuyện. Tôi chui vào ghế sau. Tyrese ngồi cạnh tôi và cười ngoác. Tối qua
anh đã giết một người. Thật ra anh đã làm thế để bảo vệ mạng tôi, nhưng
cái cách cư xử như thường của anh, tôi không chắc anh có nhớ là đã kéo cò
không. Tôi hơn ai hết phải hiểu được những thứ anh đã trải qua, nhưng tôi
không hiểu được. Tôi không thích thú ủng hộ gì mấy cái chuẩn mực đạo
đức đâu. Tôi thấy những thứ xám xịt. Tôi lớn tiếng kêu gọi. Elizabeth quan
điểm đạo đức thì rõ ràng hơn. Nàng sẽ khiếp hãi khi một mạng sống bị
cướp đi. Không quan trọng gì với nàng chuyện gã kia đang cố bắt cóc, tra
tấn, và rất có khả năng giết tôi. Hoặc có thể không. Tôi thực sự không biết
nữa. Sự thật cay đắng là, tôi không biết tất cả mọi thứ về nàng. Và nàng
chắc chắn không biết tất cả mọi thứ về tôi.

Nghề y của tôi khăng khăng tôi không bao giờ được lên tiếng kêu gọi

đạo đức kiểu đó. Đây là một quy luật lựa chọn chữa trị cực kỳ đơn giản:
người bị thương nặng nhất sẽ được điều trị trước. Không quan trọng người
đó là ai hay họ đã làm gì. Bạn điều trị hầu hết những người bị thương trầm
trọng. Đó là một lý thuyết tốt đẹp, và tôi hiểu cần phải có kiểu suy nghĩ như
thế. Nhưng nếu, giả sử thôi nhé, cháu Mark của tôi được đưa vào cấp cứu
khi bị dao đâm và một tên biến thái gây tội với rất nhiều người đã đâm nó
đến cùng lúc với một viên đạn đe dọa mạng sống nằm trong não hắn, thì,
thôi nào. Bạn lớn tiếng kêu gọi, và trong tận cùng sâu thẳm trái tim bạn, bạn
biết kêu gọi là một việc quá dễ dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.