ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 352

Bạn có thể cãi tôi đang đặt mình vào bờ dốc trơn khủng khiếp. Tôi sẽ

đồng ý với bạn, mặc dù tôi có thể đáp trả lại rằng phần lớn cuộc sống là ở
ngoài kia. Vấn đề là, có hậu quả khi bạn sống trong những thứ xám xịt -
không phải chỉ những thứ lý thuyết làm ô uế tâm hồn thôi đâu, mà là những
cái cụ thể, cơ bản, cái hủy hoại không nhìn trước được mà những lựa chọn
như thế bỏ lại. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói sự thật vào ngay lúc
đầu. Và nó khiến tôi sợ khủng khiếp.

“Hơi bị ít tiếng, bác sĩ nhỉ.”

“Ừ,” tôi nói.

Brutus thả tôi xuống trước căn hộ của Linda và Shauna trên Riverside

Drive.

“Chúng tôi sẽ ở ngay đây thôi,” Tyrese nói. “Cần bất cứ thứ gì thì anh

biết số của tôi rồi đấy.”

“Phải.”

“Anh có Glock rồi chứ?”

“Rồi.”

Tyrese đặt một tay lên vai tôi. “Bọn nó hoặc anh, bác sĩ,” anh nói.

“Chỉ việc tiếp tục kéo cò thôi.”

Không có gì xám xịt ở đó.

Tôi bước ra khỏi xe. Các bà mẹ và các cô trông trẻ đi ngang qua, đẩy

những cái xe nôi trẻ em rắc rối có thể gập lại, thay đổi hình dạng, đu đưa,
phát ra nhạc, chạy tới trước rồi sau và chở được hơn một đứa trẻ, cộng với
một hàng phân loại những tã, khăn lau, snack Gerber, hộp nước quả (cho
những đứa lớn hơn), quần áo để thay, chai lọ, thậm chí cả dụng cụ sơ cấp
cứu. Tôi biết tất cả những thứ này từ nghề nghiệp của chính mình (được
hưởng Trợ cấp Y tế không bao giờ ngăn cản ai đó không có tiền mua một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.