ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 374

Tôi chỉ cho Brutus rẽ vài lần nữa rồi chúng tôi dừng lại ở một khoảng

đường nặng-trĩu-ký-ức trên Goodhart.

Tôi bước ra. Brutus và Tyrese vụt đi. Tôi tiến về phía cửa và lắng

nghe tiếng chuông dài. Những đám mây đã trở nên sẫm màu hơn. Một tia
chớp xé toạc bầu trời. Tôi nhấn chuông một lần nữa. Cơn đau dịch xuống
cánh tay tôi. Tôi vẫn đau chết được vì bị quá sức và cả bị tra tấn từ ngày
hôm qua. Trong một khoảnh khắc, tôi để mình tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra
nếu Tyrese và Brutus không xuất hiện. Rồi tôi đẩy thật lực cái ý nghĩ đó đi.

Cuối cùng tôi nghe Hoyt nói, “Ai đó?”

“Beck,” tôi nói.

“Cửa mở đấy.”

Tôi với quả đấm cửa. Tay tôi dừng lại một inch trước khi chạm vào

nắm đấm bằng đồng. Kỳ lạ. Tôi đã đến nơi này vô số lần trong đời mình,
nhưng chưa bao giờ nhớ là Hoyt lại hỏi ai đang đứng ở cửa cả. Ông là loại
người thích đối đầu trực tiếp hơn. Không có trò trốn trong bụi rậm với Hoyt
Parker. Ông không sợ bất cứ thứ gì, và mẹ kiếp, ông sẽ chứng minh ra ngô
ra khoai điều đó. Bạn nhấn chuông nhà ông, ông mở cửa và đối diện tuyệt
đối với bạn.

Tôi nhìn phía sau mình. Tyrese và Brutus đã đi rồi - lảng vảng trước

nhà một cảnh sát trong khu ngoại ô của dân da trắng không khôn ngoan lắm
đâu.

“Beck?”

Không có lựa chọn khác. Tôi nghĩ đến khẩu Glock. Khi đặt tay trái

lên nắm đấm cửa, tôi dịch tay phải lại gần hông mình. Chỉ phòng khi. Tôi
xoay nắm đấm và đẩy cửa. Đầu tôi nhoài qua chỗ hé mở.

“Bố ở trong bếp,” Hoyt gọi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.