ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 377

“Ngồi xuống đi,” ông lặp lại, nâng khẩu súng lên một chút và tôi tin

ông sẽ bắn nếu tôi không nghe lời. Ông đưa tôi lại vào trong phòng khách.
Tôi ngồi trên cái đi văng gớm guốc đã chứng kiến biết bao giây phút kỷ
niệm, nhưng tôi có cảm giác những giây phút đó sẽ là những tia lửa lóe lên
bên cạnh đống lửa lớn chuẩn bị nuốt trọn căn phòng này.

Hoyt ngồi đối diện với tôi. Khẩu súng vẫn giơ cao nhằm vào ngực tôi.

Ông không để cho tay mình nghỉ. Một phần của nghề nghiệp, tôi nghĩ thế.
Sự kiệt quệ rỉ ra từ ông. Ông trông như một quả bóng bay có một lỗ châm
kim, xẹp dần mà gần như không thể nhận thấy được.

“Chuyện gì đã xảy ra?” tôi hỏi.

Ông không trả lời câu hỏi của tôi. “Điều gì khiến anh nghĩ rằng con

bé còn sống?”

Tôi dừng lại. Ở đây tôi có thể sai ư? Có thể nào ông không biết

không? Không, tôi quyết định chóng vánh. Ông đã nhìn thấy thi thể trong
nhà chứa xác. Ông chính là người nhận dạng nàng. Ông phải có dính líu.
Nhưng tôi nhớ đến cái email.

Đừng nói một ai...

Có phải là sai lầm không khi đến đây?

Một lần nữa không. Lá thư đó đã được gửi trước tất cả mọi chuyện

này - trên thực tế là trong một cuộc sống khác. Tôi phải ra quyết định tại
đây. Tôi phải kiên trì, phải hành động.

“Anh gặp nó à?” ông hỏi tôi.

“Không.”

“Nó ở đâu?”

“Con không biết,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.