ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 400

43

Gió thổi, cây cối khiêu vũ, hoàng hôn màu tía-da cam đang sắp sửa

chuyển sang màu thiếc bóng loáng. Nó khiến tôi sợ hãi khi không khí buổi
đêm giống hệt như tám năm trước, lần cuối cùng tôi mạo hiểm xuống gần
vùng đất thiêng này.

Tôi tự hỏi liệu người của Griffin Scope có nghĩ đến việc theo dõi tại

Hồ Charmaine. Thực sự thì không quan trọng lắm. Elizabeth quá thông
minh. Như tôi đã nói lúc trước, từng có một khu cắm trại mùa hè ở đây
trước khi ông tôi mua mảnh đất. Đầu mối của Elizabeth - Dolphin - là tên
một cabin, chỗ những đứa trẻ lớn nhất ngủ, chỗ sâu nhất trong rừng, chỗ
bọn tôi hầu như không dám bén mảng.

Chiếc xe thuê leo lên cái từng là lối vào của trại, mặc dù nó gần như

không tồn tại nữa. Từ con đường chính bạn không thể nhìn thấy nó, cỏ cao
che kín lấy nó. Chúng tôi vẫn giữ một đường xích chạy ngang qua, chỉ để
phòng khi, cùng một biển đề cấm vào. Sợi dây xích và tấm biển vẫn ở
nguyên đó, nhưng bao năm bị bỏ quên lộ rõ mồn một. Tôi dừng xe lại, mở
sợi dây xích, quấn quanh cái cây.

Tôi ngồi vào lại ghế lái và tiến về phía sảnh của khu cắm trại cũ. Còn

rất ít thứ ở đó. Bạn vẫn có thể thấy những thứ còn sót lại gỉ sét, đổ nát của
cái từng một thời là lò nướng và bếp lò. Một vài cái bình và chảo nằm ngổn
ngang dưới sàn, nhưng hầu hết đã bị chôn vùi sau bao năm tháng. Tôi bước
ra và ngửi thấy vị ngọt ngào của cỏ. Tôi cố không nghĩ đến cha mình,
nhưng ở khoảng đất trống, khi có thể nhìn xuống cái hồ, chỗ ánh trăng bạc
lóng lánh trên mặt nước gợn sóng, tôi nghe thấy con ma ngày xưa một lần
nữa và tự hỏi, lần này, liệu nó có phải đang khóc lóc gào thét đòi trả thù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.