ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 401

Tôi leo lên con đường mòn, mặc dù cả nó nữa, cũng gần như đã

không còn tồn tại. Kỳ quặc khi Elizabeth lại chọn nơi này để gặp mặt. Tôi
đã nói trước kia rằng nàng không bao giờ thích chơi trong đống đổ nát của
khu cắm trại mùa hè xưa cũ này. Linda và tôi, mặt khác, sẽ thích thú kinh
ngạc khi bọn tôi tình cờ thấy những cái túi ngủ hay những chiếc hộp thiếc
trống rỗng vừa mới bị khui, tự hỏi loại người lang bạt nào đã bỏ lại chúng
và nếu, có thể, cái người lang bạt kia vẫn còn ở gần đây. Elizabeth, thông
minh hơn cả hai chúng tôi rất nhiều, không quan tâm đến trò chơi đó.
Những nơi lạ và sự không chắc chắn làm nàng sợ.

Phải mất mười phút mới đến được đó. Cabin vẫn còn tốt đáng ngạc

nhiên. Trần và tường vẫn còn nguyên, mặc dù những bậc gỗ dẫn lên cửa đã
hơi vỡ nát rồi. Biển Dolphin vẫn còn ở đó, treo thẳng đứng trên một cái
đinh. Dây leo, rêu và một nhóm cây gì đó tôi không biết tên không bị ngôi
nhà ngăn cản; chúng mày mò tìm lối vào, bao quanh cabin, chui qua những
cái lỗ và cửa sổ, ngốn trọn cái cabin để bây giờ trông nó như một phần tự
nhiên của một khu phong cảnh.

“Cậu đã quay trở lại,” một giọng nói, làm tôi thảng thốt.

Một giọng đàn ông.

Tôi phản ứng lại mà không nghĩ gì. Tôi nhảy qua một bên, ngã xuống

nền nhà, lăn, và rút khẩu Glock ra, giơ lên nhằm bắn. Người đàn ông đơn
thuần giơ tay lên cao. Tôi nhìn, vẫn chĩa khẩu Glock vào người ông ta. Ông
ta không phải là người tôi đợi gặp. Bộ râu dày của ông trông giống như một
cái tổ chim cổ đỏ sau một trận bị lũ quạ tấn công. Tóc ông ta dài và rối bù.
Quần áo như mớ giẻ rách dùng để cải trang. Trong một thoáng, tôi nghĩ
mình về lại trong thành phố, chạm trán với một lão ăn mày vô gia cư nào
đó. Nhưng tác phong có vẻ không giống lắm. Người kia đứng thẳng, vững
chãi. Ông ta nhìn tôi chằm chằm.

“Ông là gã quái nào thế?” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.