ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 47

Ông ta ngừng nói một lúc. “Nghe này, tôi sẽ có mặt ở đấy trong vòng

một giờ. Xin vui lòng gặp tôi và anh có thể sắp đặt để Linda cũng ở đó,
được không?”

Ông ta gác máy.

Khoảng thời gian tám năm có vẻ không tốt với cảnh sát trưởng

Lowell, nhưng dù sao thì, ông ta cũng đâu phải là Mel Gibson. Ông ta là gã
ngu si, bẩn thỉu và tính cách ti tiện quá thể, đến nỗi ở bên cạnh ông ta,
Nixon trông còn tươm chán. Ông ta có cái mũi hình củ khoai tây. Ông ta
liên tục lôi ra một chiếc khăn mùi soa dùng quá nhiều lần, cẩn thận mở ra,
hỉ mũi, cẩn thận xếp lại, rồi nhét sâu vào túi sau.

Linda vừa đến. Chị cúi người về phía trước trên đi văng, sẵn sàng bảo

vệ tôi. Chị hay ngồi ở tư thế này. Chị là một trong những người có thể trao
cho bạn sự quan tâm trọn vẹn, tuyệt đối. Chị đăm đăm nhìn bạn bằng đôi
mắt nâu to khiến bạn không thể nhìn đi nơi khác. Tôi rõ là thiên vị, nhưng
Linda là người tốt nhất tôi từng biết. Nghe có vẻ ủy mị, phải, nhưng có chị,
tôi mới có được niềm hy vọng về thế giới này. Tình yêu của chị dành cho
tôi là thứ tài sản duy nhất tôi có trên cõi đời này.

Chúng tôi ngồi trong phòng khách sang trọng của ông bà, tôi luôn cố

hết sức tránh đặt chân đến chỗ này. Căn phòng cũ rích, khiến sởn cả gai ốc
và vẫn có mùi chiếc đi-văng-của-người-già. Tôi thấy khó thở. Cảnh sát
trưởng Lowell dành thời gian để làm quen với nơi này. Ông ta hỷ mũi thêm
vài lần, lôi trong túi ra một tập giấy, nhấp nước bọt, lật tìm trang. Ông ta
trao cho chúng tôi một nụ cười vẻ thân thiện nhất và lên tiếng.

“Xin hai người cho tôi biết lần gần đây nhất hai người đến hồ là khi

nào?”

“Tôi đã ở đó tháng trước,” Linda trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.