ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 48

Nhưng đôi mắt ông ta nhằm vào tôi. “Còn anh, bác sĩ Beck?”

“Tám năm trước.”

Ông ta gật đầu như thể đã sẵn trông chờ câu trả lời đó. “Như tôi đã

giải thích trên điện thoại, chúng tôi đã tìm thấy hai thi thể gần Hồ
Charmaine.”

“Ông đã nhận dạng được họ chưa?” Linda hỏi.

“Chưa.”

“Không có gì lạ thường à?”

Lowell nghĩ về việc đó khi cúi người về phía trước để lôi chiếc khăn

ra một lần nữa. “Chúng tôi nhận diện được cả hai đều là đàn ông, trưởng
thành, da trắng. Hiện chúng tôi đang tìm kiếm thông qua danh sách những
người bị mất tích để xem liệu có phát hiện ra được gì không. Hai thi thể đã
chết khá lâu rồi.”

“Bao lâu?” tôi hỏi.

Cảnh sát trưởng Lowell một lần nữa tìm mắt tôi. “Khó nói. Bên pháp

y vẫn đang tiếp tục tiến hành xét nghiệm kiểm tra, nhưng chúng tôi cho
rằng họ đã chết ít nhất năm năm rồi. Họ cũng được chôn khá cẩn thận.
Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể tìm thấy được họ nếu không có trận lở
đất do trời mưa, và một con gấu xuất hiện với một cánh tay.”

Chị tôi và tôi nhìn nhau.

“Sao cơ?” Linda nói.

Cảnh sát trưởng Lowell gật đầu. “Một thợ săn đã bắn hạ một con gấu

và tìm thấy một khúc xương. Nó nằm trong miệng con gấu. Hóa ra lại là
một cánh tay người. Chúng tôi lần theo dấu vết. Tôi xin nói với hai người,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.