ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 50

“Tôi không định thế.”

“Tám năm trước ông đã nghĩ tôi giết cô ấy.”

“Điều ấy không đúng. Anh là chồng cô ấy. Trong những vụ như thế,

sự dính líu của một thành viên trong gia đình…”

“Có thể là nếu không mất thời gian với cái thứ của nợ đó, ông đã có

thể tìm thấy cô ấy trước khi…” tôi dằn mạnh từng tiếng một, nghẹn ngào.
Tôi quay đi. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp ông ta. Linda vươn lại gần tôi, nhưng tôi
dịch đi chỗ khác.

“Nghề của tôi là khám phá ra mọi khả năng,” ông ta nói giọng đều

đều. “Chúng tôi được cảnh sát liên bang giúp đỡ. Ngay cả bố vợ cậu và em
trai ông ta cũng được thông báo mọi tiến triển. Chúng tôi làm tất cả mọi
việc có thể.”

Tôi không thể chịu đựng nghe thêm một lời nào nữa. “Ông muốn cái

quái gì ở đây, hả Lowell?”

Ông ta đứng dậy và xốc quần lên. Tôi nghĩ ông ta muốn tạo lợi thế

chiều cao. Để đe dọa hay gì đấy. “Một mẫu máu,” ông ta nói. “Của anh.”

“Tại sao?”

“Khi vợ anh bị bắt cóc, anh đã bị tấn công.”

“Và?”

“Anh đã bị đánh bằng một dụng cụ cùn.”

“Ông biết tất cả những thứ này rồi.”

“Đúng,” Lowell nói. Ông ta hỉ mũi lần nữa, kéo cái khăn mùi soa ra,

rồi bắt đầu đi từng bước. “Khi tìm thấy hai thi thể, chúng tôi cũng phát hiện
ra một cây gậy đánh bóng chày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.