ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 59

Có cái gì đấy bắt đầu xuất hiện trên màn hình máy tính. Tôi liếc nhìn.

Một chiếc camera ngoài trời. Hay camera đường phố, tôi đoán người ta gọi
như thế. Bây giờ mọi người sử dụng chúng trên tất cả các trang web. Tôi
thỉnh thoảng sử dụng camera giao thông, đặc biệt là để xem tắc đường buổi
sáng ở cầu Washington.

“Đó là một câu chuyện dài,” Lowell nói.

Tôi cần thêm thời gian. “Tôi sẽ gọi lại cho ông sau.”

Tôi gác máy. Sarah Goodhart. Cái tên có ý nghĩa với tôi. Có ý nghĩa

rất nhiều.

Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế?

Trình duyệt ngừng load. Trên màn hình, tôi nhìn thấy cảnh một đường

phố trong hai màu đen trắng. Phần còn lại của trang trống không. Không
bảng quảng cáo hay tít chữ. Tôi biết thiết kế như thế để tạo khoảng trống
cho hình ảnh giãn ra. Thứ chúng ta có ở đây cũng thế.

Tôi nhìn đồng hồ máy tính.

6:12.18 chiều.

Chiếc camera chúc xuống một góc phố khá tấp nập, cách mặt đường

chừng 4,5m. Tôi không biết góc phố cũng như thành phố tôi đang nhìn thấy.
Rõ ràng là một thành phố lớn. Khách bộ hành di chuyển từ trái sang phải,
đầu cúi, vai rụt, cặp da trong tay, mệt lử sau một ngày làm việc, có lẽ đang
hướng tới một ga tàu hay xe bus nào đó. Về phía xa bên phải, tôi nhìn thấy
gờ đường. Dòng người bắt đầu dâng sóng, có lẽ tương ứng với chuyển đổi
của đèn giao thông.

Tôi nhíu mày. Tại sao ai đó lại gửi cho tôi cái cảnh này?

Đồng hồ chỉ 6:14.21 chiều. Còn chưa đầy một phút nữa là đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.