ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 61

Tôi không thở nổi. Tôi không nghĩ được gì. Nước mắt dâng đầy và

chảy tràn xuống hai má. Tôi không buồn lau đi.

Tôi đăm đăm nhìn cô. Cô đăm đăm nhìn tôi.

Một nhóm người đi bộ băng qua màn hình. Một vài người va vào cô,

nhưng người phụ nữ vẫn không dịch chuyển. Cô nhìn như bất động vào
camera. Cô giơ tay như thể hướng về phía tôi. Đầu óc tôi quay cuồng. Cứ
như thể những thứ trói chặt tôi với hiện thực đã bị cắt đứt.

Tôi bị thả trôi nổi bồng bềnh không kiểm soát được.

Cô vẫn giơ tay. Chầm chậm, tôi cố gắng nâng tay mình lên. Những

ngón tay tôi chạm vào màn hình âm ấm, cố với được tới cô. Nước mắt lại lã
chã. Tôi dịu dàng vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ và thấy trái tim mình
cùng một lúc vừa tan nát vừa vút bay lên.

“Elizabeth,” tôi gọi thầm.

Nàng đứng đó thêm một hay hai giây nữa. Rồi nàng nói gì đấy vào

camera. Tôi không thể nghe tiếng nàng nói, nhưng tôi đọc được môi nàng.

“Em xin lỗi,” người vợ đã mất của tôi mấp máy môi.

Và rồi nàng bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.