ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 73

Thứ nuôi tôi sống bị cướp đi rồi.

Tôi nhìn vào màn hình trống không, và sự thật đập vào tôi một lần

nữa: Tôi vừa trông thấy Elizabeth.

Tôi cố dùng lý trí xua nó đi. Nhưng đây không phải là một giấc mơ.

Tôi đã chiêm bao những giấc mơ Elizabeth còn sống. Quá nhiều thể loại đó.
Hầu hết trong những giấc mơ này, tôi đón nhận nàng từ cái chết trở về, biết
ơn đến nỗi không buồn hỏi han hay nghi ngờ. Tôi đặc biệt nhớ một giấc
mơ, chúng tôi ở bên nhau - tôi không nhớ chúng tôi đang làm gì hay thậm
chí là ở đâu - và ngay lúc dó, giữa những tiếng cười đùa, tôi đã nhận ra với
sự chắc chắn đến nghẹn thở tôi đang mơ, rằng chẳng chóng thì chầy, tôi sẽ
tỉnh dậy, một mình. Tôi nhớ giấc mơ - tôi giơ tay ra trong khoảnh khắc ấy,
vồ lấy nàng, kéo nàng lại thật gần, cố gắng đến tuyệt vọng để lôi Elizabeth
trở lại với mình.

Tôi biết những giấc mơ chứ. Cái mà tôi vừa nhìn thấy trên màn hình

không phải một giấc mơ.

Nó cũng không phải là một hồn ma. Không phải tôi tin có hồn ma,

nhưng khi nghi ngờ, người ta cũng nên có đầu óc thoáng một chút. Nhưng
hồn ma không già đi. Elizabeth trên máy tính già đi. Không nhiều lắm,
nhưng đã tám năm rồi. Hồn ma cũng không cắt tóc. Tôi nghĩ đến bím tóc
buông dài xuống lưng nàng trong đêm trăng ấy. Tôi nghĩ đến kiểu tóc ngắn
thời trang mà tôi vừa nhìn thấy. Và tôi nghĩ đến đôi mắt, đôi mắt tôi đã nhìn
sâu tận đáy khi tôi mới bảy tuổi.

Đó là Elizabeth. Nàng vẫn còn sống.

Tôi thấy nước mắt mình lại trào ra, nhưng lần này tôi nén lại. Buồn

cười. Tôi luôn dễ khóc, nhưng sau khi than khóc Elizabeth, dường như tôi
không thể nào khóc được nữa. Không phải là tôi đã khóc quá nhiều và bao
nhiêu nước mắt đã bị dùng hết rồi, hay thứ gì vớ vẩn đại loại thế. Hay là tôi
đã trở nên tê dại vì đau buồn, mặc dù hẳn là có một phần nhỏ như thế. Điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.