ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 74

tôi nghĩ đã xảy ra, đó là tôi, một cách đầy bản năng, đóng sập mình vào tư
thế bảo vệ. Khi Elizabeth mất, tôi mở toang tất cả các cửa và để nỗi đau tràn
vào. Tôi để chính mình cảm nhận tất cả. Và nó đau lắm. Đau khủng khiếp
đến nỗi bây giờ có thứ gì đó, quan trọng đến mức sống còn, đảm bảo để
chuyện đó không xảy ra thêm một lần nào nữa.

Tôi không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu. Có lẽ nửa tiếng. Tôi cố thở

chậm lại và làm dịu đầu óc. Tôi muốn lý trí. Tôi cần phải lý trí. Tôi đáng lẽ
phải ở nhà bố mẹ Elizabeth rồi, nhưng tôi không thể tượng tượng vào ngay
lúc này phải đối mặt với họ.

Rồi tôi nhớ ra một thứ khác.

Sarah Goodhart.

Cảnh sát trưởng Lowell đã hỏi tôi liệu tôi có biết tí gì về cái tên này

không. Tôi biết.

Elizabeth và tôi thường chơi một trò hồi còn bé. Có thể bạn cũng từng

chơi trò đó. Lấy tên đệm của mình, coi là tên và lấy tên con đường thuở ấu
thơ, coi là họ. Chẳng hạn, tên đầy đủ của tôi là David Craig Beck và tôi lớn
lên ở Darby Road. Vì vậy tôi sẽ là Craig Darby và Elizabeth sẽ là…

Sarah Goodhart.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây thế?

Tôi nhấc điện thoại lên. Đầu tiên, tôi gọi cho bố mẹ Elizabeth. Họ vẫn

sống ở căn nhà đó trên Goodhart Road. Mẹ nàng nhấc máy. Tôi bảo bà tôi
đến muộn. Với bác sĩ, người ta chấp nhận chuyện đó. Một trong những phụ
cấp của nghề này.

Khi tôi gọi cho cảnh sát trưởng Lowell, điện thoại trả lời tự động của

ông ta đáp lại. Tôi bảo ông ta nhắn vào máy nhắn tin của tôi khi ông ta có
thể. Tôi không có điện thoại di động. Tôi nhận ra điều này sẽ khiến tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.