ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 72

Trên màn hình, dòng người đi bộ vẫn trào ra. Tôi cố nhìn thêm, mong

ngóng nàng sẽ quay lại. Không được. Dù sao đi nữa, nơi này ở đâu nhỉ?
Một thành phố hối hả, đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Với tất cả những
gì tôi biết, nó có thể là New York.

Vậy hãy tìm đầu mối đi, đồ ngốc.

Tôi cố gắng tập trung. Quần áo. Tốt thôi, hãy xem xét quần áo. Hầu

hết mọi người mặc áo khoác hoặc jacket. Kết luận: có lẽ ở nơi nào đó tận
phía Bắc, hay ít nhất, nơi nào đó không đặc biệt ấm áp vào ngày hôm nay.
Tuyệt. Tôi có thể loại ngay Miami.

Gì nữa? Tôi lom lom nhìn mọi người. Kiểu tóc ư? Không ích gì mấy.

Tôi nhìn thấy một góc của tòa nhà bằng gạch. Tôi tìm những đặc điểm giúp
nhận dạng, thứ gì đó phân biệt tòa nhà này với những tòa nhà thông thường.
Không có gì. Tôi tìm trên màn hình thứ gì đó, bất cứ thứ gì, khác thường.

Những cái túi mua hàng.

Một vài người mang túi mua hàng. Tôi cố gắng đọc dòng chữ trên

chúng, nhưng mọi người di chuyển nhanh quá. Tôi cầu cho họ đi chậm lại.
Họ không làm thế. Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm chỗ ngang gối họ. Góc
quay của chiếc camera ở chỗ này không rõ được mấy. Tôi đưa mặt lại gần
màn hình, tôi cảm nhận được hơi nóng.

Chữ cái R viết hoa.

Đó là chữ cái đầu tiên trên một cái túi. Phần còn lại nguệch ngoạc quá

không nhìn ra được. Nó trông như thể được viết bằng chữ lạ lùng nào đó.
Được, gì nữa nào? Thêm một đầu mối nữa là tôi có thể…?

Màn hình chiếc camera trở thành màu trắng.

Mẹ kiếp. Tôi nhấn phím load lại. Màn hình báo lỗi lại xuất hiện. Tôi

mở lại lá thư đầu tiên và nhắp chuột vào hyperlink. Một lỗi khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.