ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 99

Shauna nhún vai. “Không quan trọng,” cô nói.

“Nghĩa là?”

“Có một vài khả năng có thể giải thích cho những thứ cậu vừa nói.”

“Bao gồm cả điên loạn.”

“Ừ, dĩ nhiên, khả năng đó lớn đấy. Nhưng giả thiết tiêu cực ngay bây

giờ để làm cái gì? Đơn giản cho nó là thực đi. Hãy đơn giản cho rằng cậu
nhìn thấy cái cậu nhìn thấy và Elizabeth vẫn còn sống. Nếu bọn mình sai,
thì ơ hơ này, bọn mình sẽ phát hiện ra chuyện đó ngay thôi. Nếu bọn mình
đúng…” Cô cau mày, nghĩ về ý tưởng đó, lắc đầu. “Chúa ơi, tớ hy vọng đến
rồ dại bọn mình đúng.”

Tôi mỉm cười với cô. “Tớ yêu cậu, cậu biết không.”

“Ừa,” cô nói. “Ai chả yêu tớ.”

Khi về đến nhà, tôi rót cho mình một ly cuối cùng. Tôi nốc một ngụm

dài và để cho dòng rượu ấm nóng kia đi du lịch với những điểm đến mà ai
cũng biết rõ là đâu. Phải, tôi uống. Nhưng tôi không phải một gã hay say
sưa. Không phải chối gì đâu. Tôi biết mình ve vãn cô em tên là nghiện
rượu. Tôi cũng biết ve vãn cô em nghiện ngập rượu chè thì an toàn ngang
ngửa với việc ve vãn cô con gái chưa đến tuổi vị thành niên của một tên
găngxtơ. Nhưng cho đến giờ, việc ve vãn vẫn chưa tiến xa đến mức lên
giường mà. Tôi đủ thông minh để biết việc đó không nên kéo dài.

Chloe rụt rè lại gần tôi với cái điệu bộ thân quen của cô nàng, có thể

hiểu điều này: “Đồ ăn, đi dạo, đồ ăn, đi dạo.” Loài chó kiên định tuyệt hảo.
Tôi thết nó một bữa rồi dẫn đi dạo quanh khu nhà. Không khí lạnh làm phổi
tôi dễ chịu, nhưng tản bộ chẳng bao giờ làm đầu óc tôi thanh thản. Đi dạo,
thật ra ấy, là một thứ buồn tẻ kinh hoàng. Nhưng tôi thích ngắm Chloe đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.