DUNG QUÂN - Trang 107

Lục Hằng Tu nghe xong giật mình, Hằng Kiệm còn thao thao nói,

cùng thanh âm lạch cạch của hạt châu trên bàn tính vang lên: “Huynh bất
ngờ gì chứ, huynh có xảy ra chuyện gì, đệ là đệ đệ ruột còn không biết, sao
mà mỗi lần như vậy y đều là người biết đầu tiên? Huynh tưởng y là thần
tiên, có thể đoán được sao?”

Dường như lại nhớ tới ngày đó, y nắm tay hắn gằn từng tiếng nói:

“Trẫm tuyệt không lập hậu.” Lúc đó y rất cương quyết, một nụ cười nhạt
liền quên. Trước đó nữa, y rũ mặt cúi đầu nói: “Trẫm thích Tiểu Tu”, trốn
cũng không kịp, thầm nghĩ da mặt y sao còn dày hơn tường thành.

Như thế nào lại không nghĩ tới, cũng biết tổ tông gia pháp nhà mình

một bộ lại một bộ, gia tộc y chẳng lẽ không có? Tấm biển đen kịt trong nhà
đè ép, ngay cả chữ “Không” cũng không dám nói, y quỳ trước linh vị tiên
đế thì có tâm tình gì?

Thần vương gia cười đi đến nói: “Hoàng thượng đang đối phó với thái

hậu đấy, mấy ngày này ngay cả thỉnh an cũng chưa đi.”

Ninh Hi Diệp ở trước mặt hắn chỉ bình thản nói: “Bà cũng không phải

là mẹ ruột của ta.”

A, Tần Diệu Dương bị thương. Mỗi ngày hắn đều triệu người đến hỏi,

dược dùng như thế nào cũng bắt cấp dưới chép một bản trình lên. Nhưng
đối với bệnh của Ninh Hi Diệp một chút cũng không lưu tâm, lúc tiểu thư
Chu gia biết được thì muốn đi cầu một cái bùa bình an cho y, còn hắn ngay
cả một câu cũng chưa từng hỏi. Làm sao có thể biết được chứ? Hai mươi
năm qua luôn có y bên người, cười với hắn, chiếu cố hắn, sớm đã thành
quen, quả thật luôn tưởng y là thần tiên, chỉ cần tính toán một chút liền biết
được hắn muốn gì, bản thân sao lại chưa từng vì y mà lo lắng. Y nói muốn
chờ, hắn mặc y chờ. Một ngày kia, y ở ngự thư phòng ôm hắn thì thào gọi
tên hắn, trong tim có bao nhiêu đau khổ? Cũng không nghĩ tới con người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.