DUNG QUÂN - Trang 108

cho dù luôn luôn chờ đợi cũng có lúc sẽ không đợi được nữa, huống hồ
người được đợi chờ kia ngay cả đáp lại cũng chẳng có.

Đã quen gì thì nghĩ đó là điều hiển nhiên. Ngay cả câu “Có vất vả

không?” cũng quên hỏi.

Thích, nói ra thì thế nào? Dù có chuyện gì xảy ra, cuối cùng không

phải cũng sẽ quên hết?

Khó trách y hỏi câu kia, rốt cuộc bản thân đặt y ở chỗ nào. Bởi vì ngay

cả chính mình cũng chưa từng nghĩ tới.

Ninh Hi Diệp, ta rốt cuộc thiếu ngươi bao nhiêu?

Bên ngoài, đèn linh lung hình lục giác được bao bởi quyên lụa đỏ au,

cả Xuân Phong Đắc Ý lâu dường như cũng chìm trong một tầng sa mỏng
màu đỏ, tiếng cười nhốn nháo xuyên qua rèm lụa vọng ra, bị thổi bay trong
gió.

Lục Hằng Tu ở trước lâu do dự một lúc, Xuân Phong ma ma phất quạt

kéo váy chạy đến tiếp đón: “Ôi, Lục thừa tướng, sao tới cửa rồi còn không
vào. Đến đây, ma ma ở trong nuôi lão hổ ăn thịt ngài sao?”

Không để hắn thanh minh liền kéo tay áo hắn lôi vào bên trong. Mùi

hương gay mũi tỏa ra, Lục Hằng Tu vội đứng lại không muốn đi vào: “Ma
ma, ma ma… Ta… ta chỉ đi ngang qua… đi ngang qua…”

Đã sớm đánh mất thứ dũng khí khi vội vàng tiến cung cầu kiến, ở

ngoài lâu bị gió lạnh quất, tâm cũng lạnh theo, vào rồi nói cái gì đây? Làm
sao đối diện với y đây? Sự áy náy dời non lấp biển nghênh diện đánh tới,
hối tiếc không kịp. Bàn tay cầm bình an kết nắm thành quyền lại buông ra,
trong lòng trống rỗng đến có thể nghe thấy tiếng gió vọng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.