DUNG QUÂN - Trang 109

Rút tay áo trong tay Xuân Phong ma ma ra rồi chạy đi, đến chỗ rẽ thì

dừng bước. Quay đầu nhìn, ở ngoài Xuân Phong Đắc Ý lâu tỏa ra một
mảng hồng quang nhàn nhạt, tiếng đàn tiếng cười, thậm chí còn nghe thấy
tiếng coong vang lên khi ly ngọc chạm vào nhau.

Mềm rũ dựa vào tường ngồi xuống, bên cạnh có một bóng người,

không biết người đó ngồi ở trong này bao lâu, dường như lâu hơn hắn,
đụng vào cánh tay người ấy, cách lớp trường sam vẫn có thể cảm thấy sự
lạnh lẽo. Cảm nhận được độ ấm, người nọ rụt thân về.

“Lục… Lục đại nhân…” – Khẩu khí dè dặt, mang theo sự cẩn thận

không dám xác định.

Quay sang, đối diện với một đôi mắt mở lớn đến tròn vo: “Tiểu Tề?”

Vẻ mặt cả hai đều xấu hổ mà bất ngờ.

Vẫn là Tiểu Tề lên tiếng trước: “Hạ quan… hạ quan chỉ đến xem, ha

ha, qua một lúc nữa sẽ đến giờ khảo thí…”

Nhìn theo tầm mắt Tề Gia, sa trướng hồng sắc bay bay trong gió.

Giọng nữ nhu mì cùng tiếng tỳ bà trầm bổng xướng lên: “Ngày xuân dạo
chơi, hạnh hoa vương đầy tóc. Trên đường là ai tuổi trẻ đầy phong lưu.
Thiếp muốn trao thân, suốt đời vui vầy. Tuyệt tình vứt bỏ, không chút hổ
thẹn!”

Là tiếng ca của hoa khôi Xuân Phong Đắc Ý lâu – Ngọc Phiêu Phiêu,

một khúc xướng ca, tiếng trầm trồ khen ngợi rền vang chỉ sợ những thành
kề cận cũng có thể nghe thấy.

Tề Gia thu tầm nhìn, chuyên chú nhìn hoa văn phức tạp trên vạt áo,

khóe miệng hơi hơi kéo lên: “Kỳ thật không có gì phải lo lắng, học vấn của
huynh ấy rất tốt, cho dù ngày mai phải đi thi nhất định cũng sẽ đỗ… Có chỗ
nào giống hạ quan đâu, không đi thi cũng không biết ứng xử, chữ viết lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.