DUNG QUÂN - Trang 165

“Nói gì…” – Là do rượu mạnh hay là do chuyện khác mà trái tim loạn

nhịp.

Thần vương gia vô tình hỏi hắn, dừng một chút nói: “Bổn vương nói

với nó, người nhà Lục gia trong mắt chỉ có quốc sự, cháu nếu làm vương
gia tiêu dao như bổn vương, trong lòng hắn vĩnh viễn không bao giờ có
cháu. Tiểu tử kia liền tin là thật, a… Làm hoàng đế Đại Ninh triều này đã
rất khó khăn rồi, huống chi trước nó còn có đường ca thiên cổ minh chủ của
ta, lấy tài cán của tiểu tử kia làm sao có thể so sánh cùng ông ấy? Thế
nhưng nó thật sự gật đầu đồng ý, chính là vì muốn nói được với ngài mấy
câu. Việc này vốn không muốn nói cùng ngài, bất quá bổn vương sau đó
ngẫm lại, cho ngài biết cũng tốt, tiểu tử kia chính là ngốc như thế, sau này
ngài quan tâm nó một chút, đừng để người ta bán nó đi.”

Nói xong nhìn Lục Hằng Tu cười, nâng chén uống một hơi cạn sạch,

để lại bầu rượu đứng dậy rời đi.

Người như vậy, hắn có thể nào phụ y?

“Ngu ngốc.” – Có người tiến vào đến đứng bên cạnh y, Lục Hằng Tu

nhẹ giọng nói.

“Ha ha…” – Người tới mỉm cười, cùng hắn quỳ bên nhau: “Nguyên

lai Tiểu Tu luôn vâng lời cũng có lúc bị phạt. Trẫm còn nghĩ chỉ có trẫm
khổ mệnh thôi chứ.”

“Nếu ngươi cảm thấy khổ thì đứng lên hồi cung đi.” – Lục Hằng Tu

liếc mắt nói.

“Trẫm đã trốn ra, sao mà quay lại được?” – Ninh Hi Diệp vui đùa.

Lục Hằng Tu im lặng, ngước mắt nhìn tấm ngự biển không lên tiếng.

Ninh Hi Diệp cũng thu hồi tâm tư, nhìn theo tầm mắt hắn. Ngọn đèn chớp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.