DUNG QUÂN - Trang 187

Ninh Hi Diệp thấy hắn đỏ mặt, không khỏi cười đắc ý.

Cảm xúc trong lòng rối loạn, Lục Hằng Tu một lát sau lại quay đầu

nhìn, không còn thấy Ninh Hi Diệp bên ngoài thư phòng, cảm thấy trống
vắng, nhịn không được đứng ở cạnh cửa nhìn xung quanh, xoay người đi,
Ninh Hi Diệp đang đứng ở phía sau cửa sổ cười với hắn.

Lục Hằng Tu vừa tức giận vừa buồn cười, ánh mắt lại luyến tiếc rời

khỏi y.

Hai người xa xa cùng mong mỏi, âm thầm không lên tiếng nhốn nháo

vui đùa, so với việc vành tai và tóc mai chạm vào nhau thường nhật lại có
cảm xúc hoàn toàn khác.

Thần vương gia cũng đến xem tiểu thái tử đọc sách, đứng ở cửa viện

cảm thán với Phương Tái Đạo đại nhân: “Tuổi trẻ thật là tốt…” Ngữ điệu
ao ước của một tiểu hài tử.

Một tháng chia lìa, Ninh Hi Diệp lấy ra ba mươi con hạt giấy, mở ra

trải trước mặt Lục Hằng Tu, được lời còn muốn được trả vốn: “Tiểu Tu thật
nhỏ mọn, lần trước ngươi về gia hương, trẫm viết thư gửi ngươi còn dài
hơn.”

Lúc này đã gần đến nửa đêm, trong quán ăn nhỏ lác đác vài vị thực

khách, tô mì hoành thánh mới ra lò được đặt giữa bàn, Lục Hằng Tu cách
lớp hơi nóng bốc lên của tô mì hoành thánh nhìn Ninh Hi Diệp nửa cong
miệng: “Vua một nước sao lại so đo như vậy?”

“Trẫm nếu so đo, thì dù ai nói gì cũng sẽ không cho ngươi làm đế sư

trong một tháng này.” – Ninh Hi Diệp trả lời, đuôi lông mày nhếch hẳn lên
trời.

Lục Hằng Tu gục đầu xuống nở nụ cười, người này… Khó trách mấy

các lão ai cũng không dám đến nói chuyện đế sư với y, chiếm một chút thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.