DUNG QUÂN - Trang 188

gian của Lục Hằng Tu hắn giống như khoét đi sự yêu thích của mình trong
lòng Ninh Hi Diệp vậy.

Bóng đêm dần sâu, các thực khách đều rời đi, trong quán chỉ còn lại

đế tướng hai người.

Cơm no rượu say, Ninh Hi Diệp ngồi sát vào, đầu ngón tay dọc theo

ngón tay Lục Hằng Tu một đường hướng lên, ở vạt áo của hắn quanh quẩn:
“Mong nhớ, mong nhớ… Trẫm với ngươi… Mong nhớ…”

Môi dần dần gần sát với vành tai hắn, lời nói dần trở nên mập mờ, bắt

lấy tay Lục Hằng Tu hướng vào nơi giữa hai chân mình: “Nơi này… Cũng
mong nhớ…”

Mi mục quấn quít, môi hồng nửa mở, bàn tay bắt đầu loạn chạy, cái

lưỡi linh hoạt như con sâu muốn động dục…

“Ai ui… Tiểu Tu…” – Ai kia bất chợt đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Lão bá tựa vào bếp lò ngủ gục dụi dụi mắt, còn chìm trong trạng thái

nửa tỉnh nửa mơ.

“Đế sách lần trước còn chưa chép xong.” – Ai đó đứng dậy tính tiền

chạy lấy người.

“Tiểu Tu…” – Ai nói tiểu biệt thắng tân hôn chứ?

[58: Tiểu biệt thắng tân hôn: khi tạm thời xa cách thì lúc gặp lại tình

cảm sẽ mặn nồng, thắm thiết hơn cả đêm tân hôn.] Đăng bởi: admin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.