DUNG QUÂN - Trang 36

Khi đi ngang qua người Lục Hằng Tu lại dừng bước: “Ông ấy là một

người tự tôn cao ngạo, làm sao có thể để cho ngài nhìn thấy bộ dáng sa sút
của mình?”

Đôi mắt hạnh lướt qua, đầy vẻ khinh miệt.

Tính Phương Tái Đạo coi tội ác như cừu hận, xử lý công vụ cũng sấm

vang chớp giật, qua một trận tra hỏi rõ ràng, liền dâng tấu chương khẩn cầu
y luật trừng phạt toàn bộ nghi phạm.

Lịch đại quân vương của Đại Ninh triều tột cùng chán ghét tham thần,

vì vậy hình phạt cũng là nặng nhất, một khi đã kiểm chứng nhất định sẽ tịch
biên diệt tộc, tội không thể xá.

“Tội này phải tru di cửu tộc…” – Có người nói thầm.

Người bên cạnh nghe xong thấy lạnh cả sống lưng, dè dặt đưa mắt

đánh giá Tuyên Đế trên long ỷ.

Ninh Tuyên Đế nhìn Lục Hằng Tu đứng phía dưới không chớp mắt,

trên mặt người kia không có gì khác thường, nhìn hốt bản trong tay hắn bị
siết đến độ phát run thì đã biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

“Người đời nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha.” – Trầm ngâm

trong chốc lát, Ninh Hi Diệp thong thả mở lời: “Từ khi trẫm còn bé, Cố tiên
sinh đã bắt đầu dạy trẫm, những năm qua cũng có thể nói là lao tâm khổ tứ.
Làm một môn sinh, trẫm còn chưa tận hiếu đạo với ông. Tội nghiệp là do
một mình ông gây ra, cửu tộc được miễn, cũng cho là trẫm tận tâm ý làm
đệ tử.”

Dưới điện mọi người hô to: “Ngô hoàng thánh minh”, trong mắt y lại

chỉ có gương mặt lộ ra kinh ngạc kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.