DUNG QUÂN - Trang 35

Đang muốn bật cười, vội nhìn xung quanh, ngẩng đầu nhìn trời lại

nhìn mây, rũ mắt ngắm cây lại ngắm cỏ. Cũng nhanh nín cười, tiếp tục cúi
đầu lau bàn tính. Sau đó nghe tiểu nha hoàn nói, bà thím do thần tiêu tiền
chuyển thế trong nhà kia lại rất vừa ý một khúc vải. Thật là, vải trong nhà
chúng ta mua từ trước còn chất đống, nếu bày trước cửa, dám nhà mình
cũng có thể biến thành cửa hàng tơ lụa được lắm ấy.

Qua vài ngày nữa sẽ hạ phán quyết cuối cùng, Cố Đình Quân ở trong

lao như trước không gặp ai.

Lục Hằng Tu chẳng biết làm sao, chỉ có thể quanh quẩn ngoài thiên

lao. Thật bị Tề Gia nói trúng rồi, hắn cũng muốn hỏi cho rõ Cố Đình Quân
rốt cuộc là vì điều gì. Cố gia hay là kinh thành vọng tộc, Cố Đình Quân lại
có chức cao vọng trọng, theo lý mà nói, đối với tiền tài thì luôn coi nhẹ.
Huống chi, bản thân Cố Đình quân cũng thường nói: “Quân tử bần tiện
không lay chuyển, phú quý không *** loạn, uy vũ không khuất phục”. Hà
cớ gì lại nên nông nỗi này?Suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra đáp án, đang
xoay người muốn rời đi, đã thấy một thiếu niên lưng đeo đàn đi đến phía
này. Thiếu niên vẫn mặc một thân bạch y như lần trước gặp mặt, cằm thon
mắt hạnh.

Hắn bước thẳng qua Hằng Tu, dừng lại cạnh thiên lao, ngồi xếp bằng,

dỡ cây đàn xuống, tấu lên một khúc.Chỉ là một khúc nhạc không tên, mang
đầy ý vị phong trần. Khi nghe lại cảm thấy một chút ai oán, mang theo làn
điệu thánh thót lại uyển chuyển du dương, làm cho người khác sinh ra
thương cảm.

Một khúc nhạc tấu xong, Lục Hằng Tu còn ngây ngốc đứng tại chỗ.

Thiếu niên kia lại chậm rãi đem đàn đặt trên lưng, xem ra là muốn

quay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.