DUNG QUÂN - Trang 91

Muốn mở ra đọc lại bị Lục Hằng Tu đoạt về: “Không phải, cho Diệu

Dương.”

Vừa nghe đến hai chữ “Diệu Dương”, mặt Ninh Hi Diệp liền xụ

xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, buông Lục Hằng Tu, nghiêng đầu không nói
lời nào.

“Làm sao vậy?” – Lục Hằng Tu ôn nhu hỏi.

“Không có việc gì.” – Nói thì nói vậy, mặt lại càng dài ra, miệng khẽ

nhếch, mắt liếc ngang, thật giống bé con cáu kỉnh.

Lục Hằng Tu đứng bên cạnh y bất đắc dĩ cười: “Đã là chuyện quá khứ,

sao lại còn mang hận như vậy?”

Thiếu gia Tần gia – Tần Diệu Dương – cũng là bạn cùng chơi đùa của

nhị vị hoàng tử khi còn bé. Tần thị dụng võ gia truyền, chiến công hiển
hách, con cháu Tần gia từ nhỏ cũng tự nhiên tinh thông kỵ xạ vũ đấu, cưỡi
ngựa, bắn cung, kiếm thuật, trong đám bạn bè đồng trang lứa luôn đứng
đầu. Cũng vì trẻ con thích cậy mạnh, thuở nhỏ Ninh Hi Diệp chính là
không làm khó dễ được Tần Diệu Dương, đó là đánh không lại còn bị trêu
chọc. Tính cách Tần Diệu Dương cũng không lạnh không nhạt như Lục
Hằng Tu, tự nhiên muốn đánh trả. Cứ như vậy ngươi đá ta một cước ta đấm
ngươi một quyền, đến cuối cùng cũng không rõ là lỗi của ai, nhưng chuyện
gì cũng đến hồi kết. Không thể tưởng được, đã lớn như vậy lại còn làm
hoàng đế, Ninh Hi Diệp vẫn còn nhớ thù cũ trước đây.

[25: Kỵ xạ vũ đấu: là vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung.]

“Ai kêu hắn đến gọi ngươi?” – Ninh Hi Diệp nói thầm.

“Ta cùng huynh ấy là hảo hữu.” – Lục Hằng Tu dở khóc dở cười giải

thích: “Làm đế vương, lòng khoan dung cũng nên lớn một chút mới được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.