Đợi mọi người tan, mới hỏi tỉ mỉ lại quan báo tin và các thái y.
Quan báo tin kể lại lần nữa, cũng không biết nói thêm gì, chỉ nói Tần
Diệu Dương sắc mặt tím tái, lúc thì run cầm cập không ngừng kêu lạnh, lúc
lại ra một thân mồ hôi nóng, mắt vẫn nhắm chặt, gọi cũng không nghe.
Thuốc đút vào cũng nôn ra. Tần lão nguyên soái dù không biểu lộ gì, nhưng
buổi tối luôn túc trực bên giường không chợp mắt. Toàn quân trên dưới
cũng mất hết sĩ khí, thêm nữa, mấy ngày gần đây quân Man trước khi vào
trận đều chửi bới, càng có vẻ thê lương.
Lục Hằng Tu nghe thấy lo lắng, quay sang hỏi thái y: “Có cách nào
chữa trị được không?”
Các thái y vuốt râu lắc đầu: “Phải tự mình đến bắt mạch, nhìn, nghe,
hỏi, chạm mới có thể có kết luận. Nghe nói người Man thiện vu thuật, nếu
là vu độc thì…”
[29: Vu thuật: dùng tà phép ếm người khác.]
Mưa ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã ngừng, sắc trời hơi hơi ửng
lên.
Tay siết lấy nắm tay vịn, Lục Hằng Tu đã hiểu rõ ý tứ của thái y: “Tần
tướng quân đành dựa vào hạnh lâm thánh thủ của các vị, Lục mỗ ở đây xin
đa tạ.”
[30: Hạnh lâm thánh thủ: bàn tay diệu kỳ trong rừng hạnh, ý nói
những người tài giỏi. Trong đoạn văn đó tác giả muốn nói đến người thầy
thuốc giỏi y thuật.]
Dứt lời đứng dậy vái chào.
Các thái y vội đứng dậy dìu hắn: “Lục đại nhân không cần phải như
vậy, bọn hạ quan nhất định sẽ dốc toàn lực chữa trị.”