DUNG QUÂN - Trang 97

Nhưng vẫn khiến cho hắn không thể không lo lắng, dựa theo báo cáo

của quan báo tin, mọi người phỏng đoán đó là loại độc gì, cần dùng đến
loại dược nào, làm sao giải. Lục Hằng Tu chăm chú nghe, ghi nhớ rồi cho
bọn tiểu tư đi thu mua. Đến lúc các thái y cất bước rời đi, trời đã hửng sáng.

Diệu Dương, là người như mặt trời ban trưa làm người ta lóa mắt.

Lục Hằng Tu không giỏi võ nghệ, lúc còn nhỏ thấy Tần Diệu Dương

múa tam xích thanh phong uy vũ ngập trời như long như giao khiến hắn
cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Tần Diệu Dương là con cháu nhà tướng, không
phải người lỗ mãng, trái lại còn tinh thông văn thư, có phong thái của một
nho tướng. Từ nhỏ Lục Hằng Tu và y tâm đầu ý hợp, hắn thường nhìn y
múa kiếm, chơi cờ, tán gẫu, uống rượu, bàn về việc trong thiên hạ, quan
điểm chính sự… Hoặc có chung quan điểm hoặc mỗi người một ý, cũng có
thể xem là tri kỷ. Lúc thỏa chí, ngươi một ly ta một ly cùng uống cạn vò nữ
nhi hồng lâu năm. Làm cho Ninh Hi Diệp ở một bên không thể chen vào
hận đến nghiến răng nghiến lợi.

[31: Nho tướng: vị tướng quân văn võ vẹn toàn.]

Năm đó Tần lão nguyên soái đại bại Bắc Man chiến thắng trở về, tiên

đế ngự giá thân chinh ra ngoài thành nghênh đón. Thái tử Hi Trọng nâng
kiếm, văn võ bá quan đi theo. Trong kinh, muôn người đổ xô ra đường,
tranh nhau để thấy phong thái của danh tướng. Vừa đến nơi, tiếng la như
sấm, vạn dân kính ngưỡng. Lục Hằng Tu chen lấn trong đám đông đứng
xem.

Lục Hằng Kiệm hâm mộ nói: “Diệu Dương, phụ thân huynh thật là oai

phong.”

Tần Diệu Dương không quan tâm, chỉ vào phụ thân mặc giáp lẫm liệt

ngồi trên ngựa nói: “Sau này ta sẽ oai phong hơn ông ấy gấp ngàn vạn lần!”

Ninh Hi Diệp không nói, nghiêng mắt lạnh lùng cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.