DŨNG SĨ CHÉP CÒM - Trang 49

Sau đó, chú bơi lướt quanh bờ ao định rình bắt con nhái bén thật béo,

biếu bà cụ Cua – một càng. Bà là bạn thân của mẹ chú từ thủa chú đang tuổi
rồng rồng. Bà già yếu lại tàn tật sống thui thủi một mình trong cái hang
nông choèn. Hôm đó, vừa trông thấy chú bà đã sụt sùi, kể lể một hồi: “-Cơ
khổ mẹ cháu. Mẹ cháu trông bề ngoài hung dữ như vậy nhưng bụng dạ như
hoa súng, hoa sen, nở ra mà thơm cho cả thiên hạ. Một lần, mẹ cháu đến
chơi với thím, mang cho thím một con nhái lưng sọc xanh, béo cứ múp ra
bắp tay bắp đùi nần nần toàn những thịt. Lần đầu đời thím được nếm mùi
thịt nhái, nuốt tới đâu biết tới đó. Thịt nó ngọt, mềm, mà cứ thơm phưng
phức”.

Lóc hoa hỏi:

- Thế lâu nay thím có được ăn thịt nhái không thím?

Bà Cua – một càng cười mếu máo:

- Cháu làm như thịt nhái là lá mục không bằng! Một đời thím được

ăn một lần cũng là phúc phận lắm rồi.

Bà ngo ngoe cái càng độc nhất, xuýt xoa, chắp chắp miệng, nuốt nước

bọt.

Lóc hoa nhìn bà lòng đau nhói vì buồn và xót thương. Chú quyết ngay

trong ngày hôm đó phải lùng băt cho bằng được một con nhái thật béo để
biếu bà bạn già của mẹ, dù cho có phải bơi vào giữa một dàn lưỡi câu rà.

Chú lướt bơi hết sức nhẹ nhàng, cố tránh không làm động một thân cỏ

một cọng rong không để ngời lên một gợn nước. Tụi nhái cực tinh mắt
thính tai, Chúng ngồi chồm chỗm trên các lá bèo, lá súng vẻ mơ màng trầm
ngâm như không nhìn thấy gì. Nhưng chỉ cần một tiếng động rất nhỏ, hoặc
một thoáng khả nghi là chúng đã nhảy tót xuống nước, lặn biến như tan vào
trong nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.