sáng và ngây thơ giả tạo, chờ đợi phản ứng của Erin cùng sự háo hức của
kẻ săn mồi. Cô ta cố tình trêu chọc bọn họ.
Cô không nên tham gia trò chơi bệnh hoạn này. “Cám ơn rất nhiều về
lời khuyên tốt bụng của cô, cô Julian, nhưng tôi nghĩ mình có thể kiểm soát
được anh ấy.”
“Ồ phải. Kiểm soát anh, em yêu”, Connor nhẹ nhàng nói. “Anh không
thể chờ để bàn tay sắt của em quấn quanh người anh.”
Cô tặng cho anh nụ cười ngọt ngào, hứa hẹn cái chết ngay tức khắc.
“Chúng ta sẽ thảo luận nó trong xe, cưng ạ.” Cô đối diện Dobbs và Tamara,
“Tôi xin lỗi, Connor đã cư sử không đúng đắn lắm. Chắc anh ấy cảm thấy
bị đe dọa. Tốt nhất tôi nên giữ anh ấy ở khoảng cách an toàn. Xin thứ lỗi
cho chúng tôi và chúc một ngày thú vị. Tôi sẽ liên lạc với ông. Nào,
Connor, đi thôi. Ngay lập tức.”
Anh bước sau cô. “Hẹn gặp sau. Chúc một ngày tốt lành.”
Tiếng cười của Tamara đuổi theo họ suốt dãy hành lang.
Connor đuổi kịp cô, mỗi bước sải dài nhàn nhã của anh bằng hai bước
của cô.
“Erin …”
“Vào xe”
“Này. Anh chỉ muốn…”
“Đừng nói lời nào nữa, nếu anh còn muốn sống. Chúng ta sẽ nói
chuyện trong xe.”
Anh lùi lại. Họ im lặng bước tới chiếc Cadillac. Connor mở cửa cho
cô. Cô chui vào trong xe và ôm lấy khuôn mặt nóng rực bằng cả hai tay. Cô
đang run lên vì cơn thịnh nộ theo đúng nghĩa đen. Cô chưa bao giờ giận dữ
như thế này trong suốt cuộc đời. Thậm chí ngay cả khi bị Lydia sa thải, cô
cũng không phản ứng như vậy.
Connor vào xe. Anh liếc nhìn cô và nhanh chóng quay đi.
“Connor”, giọng cô run lên. Cô nuốt nước bọt, cố giữ giọng ổn định.
“Anh có nhìn thấy Kurt Novak ẩn đằng sau bất kỳ cây cột nào không?”
“Không. Nhưng anh…”