ĐỨNG TRONG BÓNG TỐI - Trang 180

lại cô kiệt sức và mềm rũ, và rất thoải mái trong vòng tay ấm áp của anh
đến nỗi ngủ thiếp đi.

~*~
Đã gần một tiếng rưỡi trôi qua. Cái chân khập khiểng của anh bị chuột

rút và tê cứng dưới sức nặng ấm áp của cô, họ cũng cần lên đường ngay,
nhưng giữ một sinh vật đẹp đẽ, thơm tho như này trong tay cũng đáng lắm.
Anh gỡ hết các kẹp trên tóc cô, giấu vào túi áo, những lọn tóc bóng mượt
của cô được thả tự do, mềm mại chảy xuống tay anh như vật thể sống trước
khi lặng lặng nằm dài trên cánh lưng mảnh mai, duyên dáng. Anh áp má lên
tóc cô. Thật mềm và mượt. Như chẳng bận tam đến thứ gì khác trên đời.

Một tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Cô giật mình, tỉnh giấc. “Cái gì thế?

Chúng ta đang ở đâu đây?”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. “Vẫn ở chỗ cũ.”
“Nhưng trời sắp tối rồi.” Cô liếc đồng hồ trên tay. “Chúa ơi, đã hơn

một tiếng rồi. Sao anh không đánh thức em.”

“Anh không muốn làm phiền em,” anh nói đơn giản.
Cô trườn ra khỏi lòng anh. “Tốt hơn chúng ta nên đi thôi,” cô lẩm

bẩm. “Chuyện gì với kẹp tóc của em thế?”

“Chắc chúng bị rơi ra,” anh đáp, hoàn toàn thản nhiên.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại biết ơn trận khóc lóc của một phụ nữ,

nhưng lúc này anh lại rất cảm ơn nó. Nó đã xua đi tất cả cay đắng của họ.
Erin ngáp dài lúc anh khởi động xe, anh với tới, chạm nhẹ vào gò má cô.
“Sao em không cố gắng ngủ thêm một chút đi?” anh gợi ý. “Hôm nay là
một ngày tồi tệ.”

Anh đợi đến lúc Erin tựa đầu vào ghế, cái miệng hồng hồng hơi hé

mở, mái tóc xoã xuống khuôn mặt cô như tấm mạng che mặt màu đen mượt
mà. Anh lôi điện thoại ra và bấm số của Sean.

“Chào,” Sean nói.
“Sao?”
“Em chẳng nghe thấy gì cả, anh bạn,” Sean phàn nàn. “Nói to lên.”
“Anh đang trên đường. Erin đang ngủ và anh không muốn đánh thức

cô ấy. Nói cho anh mọi thứ em có đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.