ĐỨNG VỮNG ĐẾN CÙNG - Trang 145

-Khẽ thôi, các cậu! Mi-cla-sốp nhắc Ta-ghi-xla-ép, mặc dầu anh cũng

muốn nghe cho quên hết cơn đói đang cồn cào.

Mảnh trăng lưỡi liềm cuối tháng nhô lên sau rặng thông già. Ánh sáng

yếu ớt, bàng bạc soi xuống khu rừng và bóng dáng ba người lính đi theo
đường mòn có vẻ khẩn trương hơn. Khu rừng vẫn giữ nguyên vẻ im lặng,
huyền bí.

… Bỗng trong cảnh đêm yên tĩnh đó vẳng lại tiếng ô-tô trầm trầm từ xa.

Mi-cla-sốp giơ tay ra hiệu dừng lại.

-Gần đến đường lớn rồi, lac thầm thì nói.
Mi-cla-sốp cúi người, nhón chân đi lên trước. Mát-vây A-lếch-xan-đrin

và Ta-ghi-xla-ép bám sát, tay ghì chặt tiểu liên Đức-chiến lợi phẩm mà họ
nhặt được trên đường rút chạy, đang sẵn sàng nhả đạn ngay từ khẩu lệnh
đầu tiên.

Đêm tháng Bảy ngắn ngủi đã sắp tàn. Tuy còn lâu mới sáng nhưng bầu

trời đã rạng hơn, thoang thoảng làn gió nhẹ ban mai. Chỉ có ánh trăng
suông là còn tỏ vẻ lạnh lùng muốn soi mãi ánh sáng xuống khu rừng bát
ngát này.

Con đường hiện ra đột ngột mặc dù họ chờ đợi nó từ lâu. Nó tạo ra một

vệt sẫm thẳng xuyên qua khu rừng thông dày đặc đá sỏi. Bóng những chiếc
xe lầm lũi in trên mặt đường bằng bạc phủ sương đêm.

-Đường dẫn đến Xtơ-ru-ga Đỏ.-Mi-cla-sốp vẫy tay và chăm chú lắng

nghe tiếng động cơ xe xa dần,-vượt đường!…

Ba cái bóng vụt qua đường và biến vào các bụi cây. Họ dừng lại lắng

nghe. Tiếng máy xe đang đến gần.

-Xe con, A-lếch-xan-đrin xác định.-Hình như chỉ có một chiếc… Thế

nào, trung sĩ, chả lẽ cho nó thoát à?

Mi-cla-sốp cũng thoáng nảy ý nghĩ: “Bắt cóc”. Anh liếc nhanh đoạn

đường. Chỗ thuận lợi nhất là phía góc rẽ nơi có nhiều bụi cây um tùm mọc
sát vệ đường. Hình như chỗ này đã được tạo nên cho những cuộc phục kích
đêm như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.